SÁT PHÁ LANG - Trang 44

sáng sắc bén, như ẩn giấu một đôi độc tiễn ô đầu: “Ngươi còn biết những gì
nữa?” (Ô đầu là một loại độc dược mạnh nhất trong thời đại vũ khí lạnh)

Trường Canh vô thức kéo thiết oản khấu về trong tay áo, chỉ cảm thấy bị bà
ta nhìn thôi cũng là làm bẩn thứ ấy rồi.

“Ta còn biết hai năm trước ở quan ngoại, bầy sói đuổi giết ta không phải tự
mình chạy tới, mà là bị người khác triệu tới – Đó là bà đang cảnh cáo, ta
chạy không thoát nổi, bà có cả tá biện pháp để giết ta, đúng không?”
Trường Canh bình tĩnh nói, “Chỉ có man tộc mới biết cách điều khiển lũ
súc sinh đó. Sau khi đến Nhạn Hồi trấn, bà liên tục liên lạc với bọn man tộc
– Ta đoán bà cũng là nữ nhân man tộc, hồi nhỏ ta bị bà nhốt trong tủ, nhìn
thấy một nam nhân xông vào xé quần áo bà, trên ngực bà có một hình đầu
sói.”

Tú Nương nở nụ cười trầm trầm: “Man tộc, ngươi lại gọi chúng ta là man
tộc…”

Bà ta càng lúc càng cười to, đến cuối cùng cơ hồ thở không ra hơi.

Đột nhiên, tiếng cười chói tai của Tú Nương ngừng bặt, bà ta ôm ngực ho
dữ dội, Trường Canh theo bản năng giơ tay như muốn đỡ, sau đó lại tự
mình nhận ra, vội rụt phắt về như co giật, các đốt ngón tay nắm chặt lại.

Một dòng máu nhỏ chảy qua kẽ ngón tay Tú Nương, rơi xuống vạt váy
vàng nhạt, có màu tím đen nhìn mà ghê người.

Trường Canh giật nảy mình, rốt cuộc tiến lên một bước: “Bà…”

Tú Nương túm tay y, liều mạng mượn lực nâng lưng thẳng lên, run rẩy như
một chiếc lá khô trong gió lạnh. Bà ta thở dốc mấy hơi, lấy nửa mảnh ngọc
bội uyên ương tịnh đế dưới đáy hộp gương lược, mang theo máu đầy tay
cùng nhét cho Trường Canh.

Mặt bà ta trắng như tuyết, đôi môi nhuộm máu còn chói mắt hơn son, đôi
mắt sung huyết nhìn chằm chằm Trường Canh: “Ta không phải là Tú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.