SÁT PHÁ LANG - Trang 46

phủ kín tinh phong huyết vũ, định trước là sẽ kéo theo bọn họ cùng
không… không được… chết… tử tế.”

Chữ “tế” thều thào ra khỏi miệng, thân thể nữ nhân thoáng co giật kịch liệt,
ngay sau đó bà ta đột nhiên như có sở cảm, chậm rãi nghiêng đầu nhìn túi
thơm nho nhỏ thòng xuống trên màn giường, trong đó có một lá bùa bình
an, do Từ bách hộ lần nọ trực xong quay về, cầu ở ngôi chùa ngoài thành
mà tặng cho.

Hai hàng lông mi nữ nhân chớp nhẹ, đột nhiên như đọng đầy lệ, lệ rửa ánh
mắt âm độc ấy trở nên ôn nhu vô cùng, tiếc thay sự ôn nhu này chỉ ở lại
giây lát.

Đồng tử co lại rốt cuộc như đèn cạn dầu, nặng nề vẻ chết chóc, nữ nhân
trang điểm lộng lẫy tắt thở trong lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian này,
sau đó mang theo chút hơi ấm cuối cùng, ngã vật xuống.

Không ai yêu ngươi, không ai đối xử thật lòng với ngươi, suốt cả cuộc đời
ngươi, trong lòng đều chỉ có căm hận, hoài nghi, nhất định phải bạo ngược
hiếu sát, nơi đi qua phủ kín tinh phong huyết vũ, định trước là sẽ kéo theo
bọn họ cùng không được chết tử tế.

Giữa khói lửa nặng nề buổi hoàng hôn mùa hạ, Trường Canh ngơ ngác nhìn
thi thể ăn vận lộng lẫy trên bàn trang điểm, ngỡ ngàng nắm thiết oản khấu
dính máu.

Tại sao bà ta phải tự sát?

Tại sao bà ta hận y như vậy? Và tại sao lại nuôi y lớn bằng này?

… Thiết oản khấu của Huyền Thiết doanh lại là thế nào?

Thẩm Thập Lục rốt cuộc là ai?

Lời nguyền rủa của Tú Nương tựa hồ đã phát huy. Đối với một đứa trẻ, sự
tín nhiệm và thân cận ban đầu với nhân thế đến từ việc phụ mẫu hết lòng
nuôi nấng, mà điều này Trường Canh lại chưa bao giờ được nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.