SÁT PHÁ LANG - Trang 47

Dẫu y trời sinh rộng lượng nhân nghĩa hơn, khi bị ép buộc khiến trong lòng
thường xuyên đầy nghi ngờ và đề phòng, y cũng sẽ như một con chó hoang
nhà có tang cắp đuôi chạy, cho dù vô cùng khát khao một chút ôn nhu của
nhân gian, vẫn phải kinh hồn táng đảm mà liên tục từ chối.

Trong lòng Trường Canh đột nhiên sinh ra một ý nghĩ mãnh liệt – Y phải đi
tìm Thẩm Thập Lục, y phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng vị nghĩa phụ này là
thần thánh phương nào và có rắp tâm gì.

Song y rốt cuộc không đi ra khuê phòng tanh tưởi mùi máu tươi, mới vừa
ra đến cửa thì y đã khiếp đảm.

“Đúng rồi,” Trường Canh hoang mang nghĩ thầm, “Với kiến thức tài học
bình nhật Thẩm tiên sinh thỉnh thoảng để lộ, sao có thể là một thư sinh chán
nản thi mãi không đỗ được?”

Thẩm Thập Lục tuy chơi bời lêu lổng nhưng lại có khí độ công tử thế gia,
cho dù ăn nhờ ở đậu cũng chẳng thấy mảy may chán chường khốn quẫn…
Sao có thể là một tên lưu manh bình thường được?

Trong lòng y vốn nên sớm nắm được những điều này, nhưng vừa nhắm mắt
lại thì y thủy chung nhớ tới hình ảnh Thẩm Thập Lục chống cằm ngồi trước
giường bệnh trông nom mình.

Nếu như đó cũng là hư tình giả ý…

Lão trù nương thò đầu nhìn trộm vừa thấy cửa mở liền vội cười xòa sán lại:
“Thiếu gia, hôm nay…”

Trường Canh hai mắt đỏ hoe nhìn bà lão một cái.

Lão trù nương bị ánh mắt y dọa run lên, một lúc lâu mới hết, vỗ ngực trách
một câu: “Cậu muốn làm gì đây…”

Còn chưa dứt lời thì bà lão đã thấy rõ tình cảnh trong phòng.

Lão trù nương lặng người, sau đó lảo đảo lui ba bước, ngồi phịch xuống
đất, nghển cổ gào khóc, rít lên một tiếng thê lương không giống tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.