SÁT PHÁ LANG - Trang 49

ẩu đả không ít, thân như huynh đệ thật, thế nhưng lúc này Thẩm Dịch lại
lui về sau một bước, nhanh nhẹn nửa quỳ xuống: “Có thuộc hạ.”

“Bọn chúng đã đến sớm, thì vừa vặn cho chúng ta nhân loạn thu lưới – Ta
phó thác tứ điện hạ cho ngươi, ngươi hãy đưa y ra khỏi thành trước.”

Thẩm Dịch: “Vâng.”

Thẩm Thập Lục nhanh chóng lấy áo ngoài và một thanh bội kiếm ở đầu
giường, quay người đi ngay.

1. Dân tộc Mông Cổ coi “thương thiên” là thần vĩnh hằng tối cao, gọi là
“trường sinh thiên” , tóm lại trường sinh thiên này cũng chỉ là cách gọi
khác của ông trời thôi. Tuy nhiên truyện này bối cảnh giá không nên hẳn
man tộc trong đây không phải là Mông Cổ.

Chương 7: Địch tập

Lão binh họ Vương thống lĩnh đội thành phòng hôm nay, sống phí hết hơn
nửa đời ở Nhạn Hồi thành, rỗi rãi thích uống rượu, quá chén liền tụ tập bốc
phét, toàn nói năm đó từng theo Cố lão hầu gia Bắc phạt.

Thật hay giả thì chẳng ai biết, nhưng cũng không phải là không có khả
năng – Lão Hầu gia cũng là người, cũng cần ăn uống tiểu tiện, bên cạnh
chung quy phải dẫn theo một người nhóm lửa nấu cơm chứ.

Nhưng dù làm ẩu thế nào, Lão Vương cũng không dám uống rượu hôm cự
diên trở về, các vị trưởng quan đều phải xếp hàng theo thứ tự, ai cũng sợ để
xảy ra chuyện mất mặt.

Đáng tiếc, sợ gì gặp đó, hôm nay định trước là không thể yên bình được.

Lão Vương ngửa cổ nhìn còi cảnh báo từ từ bay lên trời, điên cuồng gầm
lên: “Tiểu vương bát đản nào đái không xem ngày, muốn mượn rượu làm
càn đến đè vợ ngươi? Phóng còi cảnh báo làm gì hả? Coi lão nhân gia nó là
pháo bông chắc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.