Cuối con sông ngầm có một hồ nước lớn vây lưới sắt chờ nghênh đón cự
diên, lưới vốn đã mở ra một nửa, tiểu binh kéo chốt bị tiếng còi cảnh báo
bất thình lình dọa giật nảy mình, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tức
khắc không dám làm bừa, một lần nữa kéo chốt lại, thế là tấm lưới sắt ấy
nửa mở nửa khép, như ngoác cái miệng rộng mà trợn mắt há mồm, vừa vặn
kẹp lấy đầu giao long nhô ra từ cự diên.
Binh lính chờ bốc dỡ tử lưu kim trên thuyền lớn vốn đã bày trận sẵn sàng,
lúc này tất cả đều hoang mang thò đầu nhìn phía sau, bách hộ phụ trách
lĩnh đồ quân nhu lấy một cái đồng hống nhỏ trong lòng ra, chĩa tới tiểu binh
thả lưới sắt quát to: “Đang ngủ mơ gì thế hả? Cự diên kẹt rồi, không nhìn
thấy à!”
Hắn chưa dứt lời thì trên sàn cự diên đột nhiên bùng lên ánh lửa lóa mắt,
sương trắng dày đặc bắn “Phụt” ra, một mũi tên thép to bằng cánh tay
ngang ngược phóng lên trời, sắc lẹm mà bắn trúng còi cảnh báo chói tai
trên không trung giữa những tiếng kinh hô.
Còi cảnh báo nháy mắt ngỏm củ tỏi mà ngậm miệng, dừng giây lát trên
không rồi rơi thẳng xuống, xung quanh thoạt tiên yên tĩnh, sau đó ầm lên.
“Bạch hồng tiễn!”
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai bắn bạch hồng? Người trên thuyền điên rồi sao?”
“Tạo phản rồi! Muốn làm gì đây?”
“Bạch hồng” là một loại cung lớn cơ giới, cả cây cung khi kéo dài đến bảy
trượng, chỉ có vật khổng lồ như cự diên mới lắp được. Đương nhiên, sức
người không thể sử dụng nổi vũ khí đáng sợ như vậy, dưới cung lắp hộp
động lực đốt tử lưu kim, trường cung kéo căng bắn tên ra có thể đâm xuyên
cổng thành rộng mấy trượng.
Nghe nói khi cự diên lướt qua chân trời, bạch hồng ào ào rơi xuống, dưới
đất như bị trời phạt, trọng giáp cũng không thể ngăn cản.