SÁT PHÁ LANG - Trang 448

chắc là trong lòng có hỏa, hay là tuyên đại sư đến niệm kinh một chút cho
tĩnh tâm?”

Lý Phong cười mắng: “Nói nhảm, Liễu Si đại sư là cao tăng đương thời,
ngươi coi ngài là con hát à?”

Chúc Chân Nhỏ vội cười xòa vả miệng mình một cái: “Xem cái miệng lão
nô, kiến thức nông cạn, lại gây ra trò cười – có điều lão nô mặc dù không
hiểu, nhưng mỗi lần vừa nghe tiếng mõ của Liễu Si đại sư vang lên, liền
cảm thấy phiền não gì cũng mất sạch.”

Hắn vừa nhắc thế, Lý Phong quả thật ý động, suy tính qua, đáp: “Thế thì
làm phiền đại sư mất công một chuyến vậy.”

Chúc Chân Nhỏ vâng một tiếng, nhanh chóng phân phó xuống, im lặng hầu
hạ Hoàng đế rửa mặt thay quần áo, Lý Phong đột nhiên hỏi: “Cố Quân
đâu?”

Chúc Chân Nhỏ vẫn muốn nhắc mà không dám, nghe hỏi vội nói: “Hồi
bẩm Hoàng thượng, Hầu gia còn quỳ bên ngoài noãn các ạ.”

Lý Phong tựa hồ hừ khẽ một tiếng, thần sắc thản nhiên, Chúc Chân Nhỏ
cũng không dám nhắc lại, chỉ âm thầm hi vọng lão hòa thượng cứu binh có
vẻ chẳng đáng tin này có thể có chút công dụng.

Không bao lâu, Liễu Si đại sư đã đến Tây noãn các, mắt nhìn mũi mũi nhìn
miệng thong thả đi qua, như căn bản không nhìn thấy người tuyết ở ngoài
điện.

Song không biết lão hòa thượng Hộ Quốc tự này bỏ bùa mê thuốc lú A di
đà Phật gì cho Hoàng đế Long An, ông đi vào chẳng qua giây lát, Chúc
Chân Nhỏ liền lao vút ra, thoạt đầu hống hách tuyên chỉ: “Hoàng thượng có
chỉ, An Định hầu ngự tiền thất nghi, mắt vô quân thượng, tạm giữ soái ấn,
phạt hồi phủ đóng cửa phản tỉnh, cắt ba tháng bổng lộc.”

Cố Quân sửng sốt.

Chúc Chân Nhỏ vội đưa mắt ra hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.