SÁT PHÁ LANG - Trang 450

Trường Canh không nói một lời kéo Cố Quân lên xe ngựa, đau lòng đến đỏ
cả mắt.

Vừa lên xe ngựa, hơi ấm liền hất vào mặt, Cố Quân chà chà tay, quay đầu
hỏi Trường Canh: “Có rượu không, cho ta một bát.”

Trường Canh không lên tiếng.

Cố Quân nghiêng đầu thấy mắt y đỏ như sắp nhỏ máu, không nhịn được
cười nói: “Trời ơi, từ nhỏ chưa từng thấy ngươi khóc, hôm nay xem như
thêm kiến thức rồi, mau kêu Vương bá lấy chậu ra hứng, vừa vặn Hoàng
thượng phạt ta ba tháng bổng lộc, chúng ta có thể dựa vào hạt đậu vàng này
để có cơm bỏ bụng rồi.”

Trường Canh dĩ nhiên không phải muốn khóc, y đang dằn sát ý xen lẫn ảo
giác trong lòng, cả người như sắp nổ tung.

Cố Quân rốt cuộc nhận thấy ánh mắt y hơi khác thường: “Trường Canh?”

Trường Canh miễn cưỡng định thần, gượng ra một câu: “Nghĩa phụ thay
quần áo trước đi.”

Giọng y khàn khàn như hai mảnh sắt lâu năm rỉ sét cọ vào nhau, Cố Quân
nghe thế nhíu mày, vừa lưu tâm vừa mau chóng tháo búi tóc sũng nước, lấy
quần áo khô trên xe ra thay.

Trường Canh không dám nhìn y, ngồi bên cụp mắt xuống, hít thở theo
phương pháp Trần cô nương dạy, nhưng tiếng sột soạt bên tai rõ ràng nhỏ
như vậy, rõ ràng có thể dễ dàng bị tiếng ầm ầm của xe ngựa che lấp, lúc này
lại như thành tinh, ra sức xoáy vào tai y, càng hít thở thì cảm xúc càng khó
yên.

Cố Quân bỏ mũ xuống cái bàn nhỏ trong xe, “Cạch” một tiếng, Trường
Canh bấy giờ mới như choàng tỉnh dậy mà định thần lại: “Con đã nấu ít
thuốc xua hàn, người trước tiên…”

Y ngừng bặt, những ngón tay lạnh băng của Cố Quân đã nắm cổ tay y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.