SÁT PHÁ LANG - Trang 460

“Điện hạ,” Cố Quân đột nhiên trịnh trọng gọi y lại, “Ngài là dòng dõi thiên
hoàng tôn quý, kim chi ngọc diệp, ngày sau có thể cao quý vô cùng, người
khác đều đối đãi ngài như châu tựa ngọc, thần cũng hi vọng điện hạ vô luận
khi nào nơi nào đều có thể trân trọng mình, không được tự coi nhẹ mình,
cũng không được thiếu tự trọng.”

Quá nửa khuôn mặt Trường Canh khuất trong bóng tối, không bị lay
chuyển mà tiếp lời: “Ừm, Hầu gia yên tâm.”

Cố Quân: “…”

Trường Canh đứng một lúc, giống như đang chờ nghe xem y còn gì phân
phó, chờ một hồi thấy Cố Quân á khẩu, liền lặng lẽ quay người đi.

Cố Quân dựa mạnh ra sau, thở dài một hơi.

Y thà rằng Trường Canh như thời thiếu niên, không thèm phân bua cãi
nhau một trận với y, bởi vì y phát hiện, tên khốn nạn này một khi vô dục vô
cầu, cơ hồ đứng ở thế bất bại.

Cố Quân sứt đầu mẻ trán đi vài vòng trong phòng, quyết định không thể tự
dưng vọng tưởng nhuyễn hương ôn ngọc, hồng tụ thêm hương nọ kia nữa,
chịu đủ lắm rồi.

Lúc này, huyền ưng chờ lâu gõ cửa tiến vào.

Huyền ưng kia đại khái là vội vàng bay một mạch tới, tuy đã rửa mặt chải
đầu qua loa song vẻ mặt vẫn tiều tụy, râu ria cũng chưa kịp cạo.

“Đại soái.” Huyền ưng quỳ mọp xuống đất.

“Bớt hư lễ đi,” Cố Quân xốc lại tinh thần nói, “Có việc gì, Hà Vinh Huy
cho ngươi tới à?”

Huyền ưng: “Vâng!”

Cố Quân: “Đưa thư cho ta xem.”

Y mở lá thư huyền ưng mang đến, mau chóng xem lướt qua từ đầu, Tổng
đô úy huyền ưng Hà Vinh Huy viết chữ xấu muốn chết, nhưng nói lại đơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.