SÁT PHÁ LANG - Trang 458

“Không có nguyên nhân,” Trường Canh khẽ ấn đầu y xuống, không cho y
lộn xộn, giọng điệu đặc biệt hờ hững, “Việc kiểu này có thể có nguyên
nhân gì? Nếu phải nói tới, đại khái cũng là con từ nhỏ cha không thương
mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra thì chưa từng có ai thương con, cứ thế mãi
liền sinh ra ý nghĩ không nên có thôi. Người vẫn chưa từng chú ý, con vốn
cũng không muốn nói với bất cứ ai, chẳng qua hôm ấy tâm tình nhất thời
kích phẫn, không cẩn thận để lộ dấu vết.”

Cố Quân chỉ cảm thấy một tảng đá to từ trên trời rơi xuống, đập cái bịch
vào ngực mình, khiến y cả buổi không thở nổi – vốn tưởng là nhất thời lạc
lối, ai biết lại là cố tật lâu năm!

“Nghĩa phụ không cần để bụng, cứ coi như không có việc này là được.”
Trường Canh hờ hững nói.

Tay y hạ châm chẳng hề loạn, nếu không phải y đã chính miệng thừa nhận,
chắc Cố Quân còn cho rằng mình già mà không tôn, tự mình đa tình thôi.

Nhưng việc này làm sao có thể coi như chưa xảy ra được?

Cố Quân sắp điên rồi, tự dưng sinh ra cảm giác chưa già đã yếu, lần đầu
tiên phát hiện “đóa hoa Tây Bắc” không còn thanh xuân trẻ trung nữa – y
bắt đầu không rõ trong lòng tụi trai trẻ nghĩ thế nào!

“Mấy hôm nay Hoàng thượng bảo con vào triều nghe chính sự,” Trường
Canh đột nhiên cứng nhắc đổi chủ đề, hỏi, “Con nghe họ cả ngày tranh cãi
ầm ĩ, khui ra một vụ đại án tham ô, cũng hiểu sơ sơ cách nghĩ của Hoàng
thượng rồi, nghĩa phụ định làm thế nào?”

Cố Quân mặt liệt nhìn y, chẳng có tâm tình thảo luận triều chính.

Trường Canh khẽ thở dài, tháo kính lưu ly của Cố Quân đặt sang bên, nhờ
động tác này ngăn cách tầm mắt Cố Quân, vẻ mặt quyết tuyệt “con sẽ
không nói gì với người đâu”.

“Việc gì con cũng sẵn lòng làm cho người, nếu người thấy phiền khi gặp
con, con có thể không để người nhìn thấy, nếu người chỉ muốn một nghĩa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.