SÁT PHÁ LANG - Trang 457

Y xa lạ khách khí như vậy, ngược lại khiến Cố Quân càng không biết phải
làm thế nào.

Trường Canh không càn rỡ để Cố Quân nằm trên đùi mình nữa, y tựa như
một đại phu xa lạ, mọi việc chỉ ra hiệu, hoặc là đỡ hờ, thậm chí không chịu
đụng tới Cố Quân.

Cố Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, theo dược hiệu bắt đầu có tác dụng, thính
lực dần dần khôi phục, xung quanh liền “ồn” lên – tiếng hạ nhân bên ngoài
thấp giọng trò chuyện khi quét tuyết, tiếng giáp trụ và binh khí của hộ vệ
gia tướng hầu phủ va vào nhau… Thậm chí tiếng soàn soạt của quần áo khi
Trường Canh cử động, tất cả chui hết vào tai, y điếc đã hơn mười ngày,
thành thử hết sức không thích ứng.

Cố Quân nén sự bực bội, bắt lấy cơ hội hỏi: “Trường Canh, cho ta biết vì
sao được không?”

Trường Canh đương nhiên biết y hỏi gì, nhất thời không lên tiếng.

Cố Quân: “Có phải là vì… hôm ấy ta quá chén, đã làm gì ngươi… ừm…”

Trường Canh run tay, châm sắp sửa hạ xuống tạm dừng giây lát trên không.

Trường Canh liên tục im lặng, trong lòng Cố Quân thật sự khỏi phải nói
khó chịu cỡ nào – chịu nhiều thịnh nộ từ Lý Phong hơn, y vẫn không thẹn
với lòng, có thể cúi đầu và ngẩng đầu nhìn thiên địa, đối mặt với lương
tâm, nhưng ở chỗ Trường Canh, Cố Quân tuy chẳng hiểu gì hết, lại luôn
cảm thấy một tay không thể vỗ thành tiếng.

Nếu bản thân y không có hành vi gì không thỏa đáng, Trường Canh làm sao
đến mức…

“Không phải.” Trường Canh đột nhiên bình tĩnh trả lời, “Hôm ấy kỳ thực là
con bất kính với nghĩa phụ trước.”

Cố Quân: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.