SÁT PHÁ LANG - Trang 572

Trường Canh ôn hòa nói: “Công của Phụng Hàm công tồn tại ngàn thu,
không thể tự coi nhẹ mình.”

“Ngàn thu… Qua ngàn thu có còn Đại Lương không?” Trương Phụng Hàm
chép miệng, “Ta vốn tưởng rằng vào Linh Xu viện, là có thể không để ý
chuyện bên ngoài, cả đời tiếp xúc với hỏa cơ cương giáp, chuyên tâm làm
tốt việc của mình, nhưng thì ra thiên hạ này quá đông đúc, quân tử tiểu
nhân dẫu mỗi kẻ một đường, cũng luôn có thể đụng đầu nhau, ngươi càng
không muốn xen vào bất cứ chuyện gì, càng muốn xuất sắc hơn người mà
làm chút việc, thì càng là cái gì cũng chẳng làm thành – cho dù chỉ muốn
làm hạ cửu lưu tay dính đầy dầu máy.”

Trường Canh biết Phụng Hàm công chỉ đang tự cảm khái, chứ không hề
muốn nghe y trả lời, liền chỉ cười mà không lên tiếng.

Đại Lương đi đến bước hiện giờ, mâu thuẫn tích tụ hai đời giữa hoàng
quyền và quân quyền cố nhiên là mồi lửa, nhưng cũng không phải nguyên
do căn bản nhất – cố tật trầm kha tại thời điểm quốc khố mỗi năm một teo
đi, đã định trước kết cục thảm đạm này.

Trương Phụng Hàm: “Cọc ngầm của lưới cấm không ở Khởi Diên lâu đang
điều chỉnh mỗi ngày, bọn Tây Dương đó hiện giờ chỉ dám đi binh xa, rất
nhiều ưng giáp không dám lên, nhưng năng lượng trong cọc ngầm thủy
chung có hạn. Ta nghe nói người Tây Dương ngày ngày dùng dây thừng
kéo mộc diên ‘thả diều’ ở ngoài thành, chỉ sợ chẳng được mấy hôm, thiết
tiễn dự trữ trong cọc ngầm sẽ khó lòng tiếp tục, đến lúc đó phải làm thế
nào, Cố soái có kế hoạch chưa?”

Huyền ưng Bắc đại doanh hiện có, tính cả số thiếu tay cụt chân, tổng cộng
chưa đến một trăm, một khi lưới cấm không mất đi hiệu lực, chỉ sợ cũng là
lúc thành phá.

Trường Canh: “Ừm, y biết, đang nghĩ cách.”

Trương Phụng Hàm lòng đầy sầu lo nghe thế dở khóc dở cười, không biết
nên nói Nhạn Bắc vương này là “anh hùng xuất thiếu niên” , hay nên nói y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.