SÁT PHÁ LANG - Trang 586

còn nữa, hơi thở của Cố Quân nóng hổi, không biết có phải là sốt hay
không, ánh mắt lại vẫn sắc bén mà tỉnh táo.

“Hoàng thượng lúc mới đến còn nói gì với ngươi?” Cố Quân nhanh chóng
nói vào tai y, “Theo ý của y, đi mau!”

Lúc Lý Phong đến Cố Quân còn đang hôn mê, hai người thậm chí không
gặp mặt.

Giữa đôi quân thần này nhiều năm qua dưới sự thái bình cố ý tô vẽ không
lúc nào là không ước đoán, nghi kỵ phòng bị lẫn nhau, song vào thời khắc
cuối cùng, hai người lại đều hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Đồng tử Trường Canh hơi co lại, y đột nhiên kéo cổ Cố Quân đang ở trong
trọng giáp xuống, bất chấp tất cả mà hôn lên đôi môi khô khốc kia.

Đây là lần đầu tiên y nếm được mùi vị của Cố Quân khi hai bên đều tỉnh
táo, quá nóng… như phải tự bốc cháy vậy, thoảng mùi máu tanh thảm hại
vô cùng. Tim Trường Canh đập như sắp vỡ tung, nhưng không phải vì
những ngọt ngào giả dối nửa vời trong truyền thuyết phong hoa tuyết
nguyệt, trong lòng như bùng lên ngọn lửa rừng phảng phất có thể hủy thiên
diệt địa, hừng hực mà bị nhốt trong tứ chi phàm nhân, muốn lao ra thổi quét
sáng nay và ngày mai nước mất nhà tan.

Khoảnh khắc này tựa hồ dài như muôn đời muôn kiếp, lại tựa hồ ngay cả
một chớp mắt cũng chưa đến.

Cố Quân dùng sức mạnh lôi đối phương khỏi người mình, sức người không
thể chống lại sức của Huyền Thiết trọng giáp, nhưng y không hề nổi cơn
tam bành với Trường Canh, thậm chí không hề bất phân tốt xấu mà ném
Trường Canh ra.

Y chỉ gần như cầm nhẹ đặt khẽ mà buông bàn tay sắt ra, thả Trường Canh
xuống cách hai bước.

Ném đi ngàn tầng gông xiềng và nhân luân, thâm tình sáng rực dưới tuyệt
cảnh có thể làm lòng dạ sắt đá của y cũng động dung sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.