SÁT PHÁ LANG - Trang 585

Nghe thân vệ báo Nhạn Bắc vương đến, Cố Quân quay ngoắt lại, sắc mặt
còn khó coi hơn lúc rút tên, rảo bước tới cách cương giáp túm tay Trường
Canh: “Sao ngươi lại trở về?”

“Sao rồi?” Trường Canh hỏi, “Người Tây Dương đã sốt ruột, người định
thủ thế nào?”

Cố Quân không đáp, chỉ kéo y xuống dưới thành, đáp án đều ở trong im
lặng – còn có thể thế nào? Chỉ có tử thủ.

“Chuyện thống lĩnh Hàn Kỳ tuyệt không phải ngẫu nhiên, bên cạnh Lý
Phong tất có kẻ làm phản,” Trường Canh nói, “Nghĩa phụ, cho con một đội
thân binh, con đi giải quyết ẩn hoạn trong thành, nếu không họ nội ứng
ngoại hợp, thành phá chỉ là vấn đề thời gian…”

“Trường Canh,” Cố Quân thu lại thần sắc luôn không mấy đứng đắn, “Điện
hạ, ta phái một đội thân binh hộ tống ngươi rời khỏi, trên đường ngàn vạn
bảo trọng, đừng trở lại nữa.”

Không có nội ứng ngoại hợp, thành phá có thể cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đuôi mày Trường Canh giật nhẹ, trực giác thấy “rời khỏi” này không chỉ là
đưa y vào thành.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên sau lưng, một trọng pháo Tây Dương
bắn vào tường thành, cổng thành mấy trăm năm vững như thành đồng run
rẩy lắc lư, tường ngoài loang lổ thê thảm bong xuống, lộ ra bánh răng sắt
khớp nhau và bộ giàn đúc bằng huyền thiết, như một gương mặt sau khi lột
da để lộ máu thịt dữ tợn.

Một huyền ưng đầu mình hai ngả rơi xuống bên cạnh, Cố Quân nhờ trọng
giáp, che chở Trường Canh trong lòng, cự thạch bong ra từng mảng ầm ầm
rơi xuống phía sau y, cát đá vụn rơi trên huyền thiết, leng keng một trận.

Hai người cực gần nhau, hơi thở cơ hồ đan vào nhau – từ sau khi Trường
Canh cố ý tránh gây nghi ngờ, thời khắc thân mật như vậy tựa hồ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.