SÁT PHÁ LANG - Trang 587

Nếu như y chuẩn bị sẵn sàng chết trên tường thành, vậy người cuối cùng
môi kề môi với y trong cuộc đời này, có thể giúp y khi đứng trước Hoàng
Tuyền lộ cảm thấy phía sau mình không hề là một dải trống vắng chứ?

Xem như là an ủi chứ?

Hay là… sẽ khiến y dở khóc dở cười?

Khoảnh khắc ấy, không ai có thể dò ra một chút manh mối nào trên khuôn
mặt tuấn tú của Cố Quân.

Trường Canh chăm chú nhìn y, như nước lặng mà nói: “Tử Hi, ta vẫn muốn
đi cắt đứt đường của nội ứng trong thành, sẽ không ở đây với ngươi nữa,
nếu hôm nay ngươi có gì bất trắc…”

Nói đến đây, y tựa hồ thoáng nở nụ cười, lắc đầu, cảm thấy mấy chữ “ta
tuyệt đối không sống một mình” này quá yếu đuối, sẽ bị Cố Quân chê cười;
nhưng mà đây cũng không phải là hư ngôn – chẳng lẽ bảo y tham sống sợ
chết, sống cả đời với Ô Nhĩ Cốt sao?

Y không có thù oán lớn như vậy với chính mình đâu.

Cố Quân hít sâu một hơi, quát: “Lão Đàm!”

Một huyền ưng từ không trung gầm rú đáp xuống, chính là Đàm Hồng Phi.

Cố Quân: “Điểm một đội khinh kỵ thân binh, hộ tống Vương gia.”

Nói xong, y lên thẳng tường thành, không hề quay đầu lại.

Xuy hỏa tiễn trên bạch hồng nhất tề bay lên trời, thảm thiết va vào ưng giáp
Tây Dương đột kích – đây là số xuy hỏa tiễn cuối cùng Linh Xu viện đưa
tới.

Quân địch lấy thịt người làm thang, xác chìm làm cầu, kẻ sau tiếp bước kẻ
trước, bất chấp tất cả.

Một ưng giáp Tây Dương dùng thi thể đồng đội nổ tung trên không trung
làm khiên, ngang nhiên vượt qua tường lửa bạch hồng trên tường thành,
thình lình bắn một phát trường pháo vào trong thành, trúng ngay Khởi Diên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.