SÁT PHÁ LANG - Trang 591

Liễu Si ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Nhiên không biết đứng trên phế
tích Trích Tinh đài từ khi nào.

Họng vị tăng câm bị hư từ nhỏ, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra
tiếng “a a” , bất nhã cỡ nào, người từng gặp Liễu Nhiên đại sư đều chưa
từng nghe hắn phát ra tí tẹo âm thanh, hắn phảng phất vĩnh viễn là bộ dáng
đi như gió mát, mặt đượm xót thương.

Hắn là đứa trẻ được tiền nhiệm phương trượng nhặt về, từ nhỏ do Liễu Si
sư huynh nuôi nấng, dù rằng phóng khoáng không giống người xuất gia,
mới mười một mười hai tuổi đã trốn khỏi tự viện, lang bạt giang hồ, thậm
chí sau đó gia nhập Lâm Uyên các… Tình nghĩa thời thiếu niên dần phai
nhạt, nhưng thủy chung quanh quẩn không đi.

Liễu Nhiên dùng thủ ngữ nói: “Sư huynh, quay đầu là bờ.”

Liễu Si thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm sư đệ mình nuôi nấng từ bé, nhất
thời cũng không khỏi bị gợi lên tình nghĩa ngày trước, hơi thất thần, kế đó
lẩm bẩm: “Sông đã cạn khô, ở đâu ra…”

Chữ “bờ” chưa nói ra, một đoản tiễn dài bằng bàn tay đột nhiên lao vút ra
từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt, nhân lúc Liễu Si phân tâm, dứt khoát một
tên phong hầu.

Mọi người nhất tề kinh hô, chỉ thấy một huyền ưng bay sát đất tới, dây tiểu
nỗ trong tay Trường Canh trên lưng ưng còn rung rung, Đàm Hồng Phi cầm
cát phong nhận, cánh tay sắt vung lên, chia nhau ngăn hai võ tăng Đông
Doanh tập kích.

Giang Sung quát: “Còn đần ra làm gì, hộ giá!”

Đại nội thị vệ ùa hết lên, một đội Huyền Thiết khinh kỵ từ ngõ nhỏ lao ra,
Lý Phong đẩy mạnh Liễu Si ra, thi thể cao tăng lăn xuống hồng đầu diên.

Liễu Nhiên quỵ xuống giữa phế tích.

Một gia quốc to lớn, một thiên hạ to lớn, đông tây cách hải, nam bắc vô
biên…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.