SÁT PHÁ LANG - Trang 602

của ai? Quân Tây Dương rút lui tới nơi đâu? Hoàng thượng thế nào rồi?

Trường Canh cẩn thận chấm một chút nước đút cho y, Cố Quân giơ tay sờ
soạng theo bản năng, không biết đụng phải vết thương nào, cả người đau
suýt ngất đi.

“Được rồi được rồi,” Trường Canh ghé vào tai y nói, “Thẩm tướng quân đã
trở lại, còn có sư phụ tọa trấn, người bớt nhọc lòng, nghỉ ngơi đi.”

Cố Quân: “…”

Y hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đau
nhức.

An Định hầu trước kia khi không chỉ thích cùng Thẩm Dịch nhìn thân
thương phận, nhắc tới Cố gia ba đời đều không có mệnh trường thọ, luôn
cảm thấy mình “đa sầu đa bệnh” đến “hồng nhan bạc mệnh” , nào ngờ cái
mạng chó này chẳng những không bạc, còn dai như gián, mãi vẫn chưa
chết.

Cố Quân há miệng, muốn gọi một tiếng “Trường Canh” , không ngờ sau
khi trọng thương mê man mấy ngày, giờ không phát ra nổi âm thanh gì.

Bỗng nhiên, mặt bị chạm khẽ, Cố Quân cảm thấy một bàn tay nâng cằm y
lên, ngón tay hơi chai nhẹ nhàng đảo qua bờ môi y, lưu luyến ám muội khó
nói thành lời.

Trường Canh ngồi trên mép giường, nếu lúc này Cố Quân có thể thấy rõ, sẽ
phát hiện Trường Canh kỳ thực chỉ khoác qua loa nửa bộ quần áo, tóc xõa
tung, vai cổ tay thậm chí trên đầu cắm chi chít châm, thành một con nhím
nho nhã. Y ngồi cứng đờ như khúc gỗ, nghiêng đầu cũng rất khó khăn, tất
cả biểu cảm hỉ nộ ai lạc trên mặt đều bị châm phong lại, khóc không nổi
cười không ra, đành phải duy trì trạng thái mặt không biểu cảm, làm một
người gỗ cỡ lớn tuấn tú.

Dù vậy, trong mắt y vẫn còn vệt đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.