SÁT PHÁ LANG - Trang 604

Y có rất nhiều tâm cơ, nhưng không muốn vì việc thế này mà dùng với Cố
Quân – có vẻ quá rẻ mạt.

Hai người sẽ coi tình cảm lệch lạc này thành một bí mật hơi xấu hổ, tiếp tục
duy trì dài lâu, chờ Trường Canh từng chút một tôi luyện mình đến có thể
lấy những tâm ý này ra đùa giỡn, thuận miệng trêu chọc, hoặc là thời gian
dài rồi, tên vô tâm vô phế Cố Quân kia tự quên việc này đi.

Trường Canh từ nhỏ đã quen khắc chế, chỉ cần còn chưa hoàn toàn điên thì
y sẽ mãi khắc chế đến chết.

Tâm tồn dục vọng, nhất là dục vọng không thực tế, là chuyện cực kỳ thống
khổ, bất luận là tài dục, quyền dục hay cái gì khác – kỳ thực đều là gông
xiềng trên người, sa càng sâu thì bị trói càng chặt, đạo lý này Trường Canh
quá rõ, bởi vậy không dám phóng túng dù là một khắc.

Tiếc thay, đạo lý có biết rõ hơn cũng vô dụng – dù sao thì bây giờ nói gì
cũng muộn rồi.

Dưới thành một ý nghĩ sai, để y tiến lên một bước này, lại thêm câu trả lời
không có trả lời của Cố Quân…

Tạm thời khoan nói Trường Canh còn có thể thoải mái buông tay như khi
chưa bao giờ có được bất cứ hi vọng gì hay không, ngay cả trong lòng Cố
Quân, y còn có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?

Về phần Cố đại soái thương bệnh cùng lúc, đầu y quả thực phải căng lên
gấp đôi.

Y cho rằng trong việc này trách nhiệm của mình lớn hơn, nhắc đến thật sự
rất chột dạ, bởi trong tình huống bình thường, nếu không được y ngầm
đồng ý, Trường Canh không thể chạm vào y – mà cho dù lúc ấy nhất thời
hỗn loạn chưa định thần lại, “ngoài ý muốn” , sau đó phản ứng của y cũng
không nên là bỏ mặc.

Kỳ thực chính Cố Quân cũng chẳng rõ lúc ấy mình nghĩ thế nào, có thể là
cái gì cũng chưa kịp nghĩ cũng nên. Y vừa nhắm mắt là phảng phất có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.