SÁT PHÁ LANG - Trang 652

Liễu Nhiên hòa thượng chắp tay, dùng thủ ngữ: “Đỗ tiên sinh gia đại
nghiệp đại, trăm công nghìn việc, Phụng Hàm công lát nữa còn phải chạy
về Linh Xu viện, chúng ta bớt nói linh tinh đi, hậu sinh vượt quyền, nhắc
tới việc này trước.”

Nói đoạn, hắn lấy tràng hạt trong lòng ra, kéo nhẹ một cái, một chuỗi hạt
châu liền rời ra, Liễu Nhiên bẻ hạt châu lớn nhất, lấy một đoạn gỗ rỗng cũ
kỹ bên trong, xác ngoài mộc mạc, trong có vô số bánh răng tinh xảo, lẳng
lặng bày ra.

Phụng Hàm công và Đỗ Vạn Toàn nhìn nhau một cái, không khách sáo
nữa, đều lấy từ trong lòng ra một mẩu gỗ rỗng ruột tương tự, ba mẩu gỗ bày
cạnh nhau, hút lẫn nhau, ở trên bàn tự trượt đi, bánh răng khớp lại, chớp
mắt liền kín kẽ, hợp thành nửa trên của một tấm mộc bài, trên có chữ
“lâm”.

“Lần trước mộc bài này hợp lại, là chuyện từ hơn hai trăm năm trước,” Đỗ
Vạn Toàn thở dài, “Lần trước các tiền bối tổ tiên giao vật này cho Thái Tổ
Hoàng đế, không chọn sai người, đổi lấy hai trăm năm thái bình thịnh thế,
hiện giờ truyền đến tay thế hệ chúng ta, chỉ mong lần này chúng ta vẫn có
thể chọn đúng… Hôm nay Liễu Nhiên đại sư triệu tập ‘Lâm Uyên’, chắc là
có người để chọn rồi.”

Liễu Nhiên ra dấu: “Chung lão và người của Trần gia ở tiền tuyến, không
thể đến, mấy hôm trước Chung lão nhờ người đưa ý kiến của mình và mộc
bài đang bảo quản đến, chỗ Trần cô nương loạn, cũng hơi xa hơn, vẫn chưa
thấy, nhưng ta đoán cũng chỉ tầm nửa ngày một ngày nữa thôi.”

Đỗ Vạn Toàn thoáng nhìn mộc bài Lâm Uyên trên bàn, ngồi ngay ngắn lại
nghiêm nghị nói: “Mời đại sư nói.”

“A di đà Phật,” Liễu Nhiên chắp tay cúi đầu, “Có một người từ khi chiến
loạn bắt đầu mượn Lâm Uyên các mộc điểu truyền thư, để lại một nước cờ
sống cho kinh thành bị bao vây, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, giết nội gian,
tự mình thủ thành, kháng chỉ không nhận hoàng vị- “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.