SÁT PHÁ LANG - Trang 653

Trương Phụng Hàm nghe đến đó, lập tức phụ họa: “Người đại sư nói ta
đồng ý, ta ở trong triều tiếp xúc nhiều nhất với Nhạn vương điện hạ, y tuy
còn trẻ, nhưng tài đức vẹn toàn, ta nguyện ý phó thác mảnh mộc bài của
mình cho y – nói ra thật xấu hổ, lão già này ăn cơm nhàn bao nhiêu năm,
đến lúc mấu chốt tác dụng gì cũng chẳng có, nghe thấy chiến báo tiền tuyến
liền đần ra, vừa không ngờ quân Tây Dương có thể vây khốn kinh thành
thật, cũng không nghĩ đến dùng mộc điểu truyền tin… Đỗ tiên sinh, ngươi
nói sao?”

Hai người trong bàn đồng thời nhìn Đỗ Vạn Toàn, Đỗ Vạn Toàn nghĩ một
chút, nhất thời không đáp gì, khéo léo nói: “Nhạn vương điện hạ thân phận
cao quý, ta chưa từng tiếp xúc, nhưng nghe nói vị điện hạ kia từng sư thừa
Chung lão tiên sinh, còn có giao tình với người của Trần gia, hai vị ấy chắc
hẳn hiểu y hơn, chi bằng chờ họ một chút?”

Liễu Nhiên lấy từ trong lòng ra một con chim gỗ, bụng chim có một tờ giấy
niêm phong cực mảnh, vẫn còn y nguyên.

“Đây là của Chung lão,” Liễu Nhiên nói, “Bần tăng chưa mở ra, mời.”

Đỗ Vạn Toàn xoa tay, hơi ngượng ngùng nói: “Đỗ mỗ không khách khí
nữa.”

Nói xong hắn cẩn thận gỡ niêm phong, nạy bụng chim, lấy mảnh mộc bài
thứ tư ra.

Mảnh này ghép vào, chữ “Uyên” liền hợp lại hơn một nửa, chỉ còn một
góc, dưới mộc bài còn chặn một tờ giấy Hải Văn đến từ Chung Thiền.

Trương Phụng Hàm nói: “Chung lão tay cầm tay dạy Nhạn vương điện hạ
phái binh bố trận, công phu cưỡi ngựa bắn cung, đó là tình cảm thế nào,
liệu có…”

Ông đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Đỗ Vạn Toàn bày tờ giấy Hải Văn của
Chung Thiền tướng quân trên bàn, trên tờ giấy kia viết rằng: “Người này có
tài năng an thiên hạ, nhưng ấu niên quá nhấp nhô, thiếu thời tuy có thể nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.