SÁT PHÁ LANG - Trang 67

Võ nghệ thiếu niên nhiều năm khổ luyện không hề là không có đất dùng, y
cực kỳ nhanh nhẹn chui vào đường hẹp, vượt qua tường viện, nhìn thấy
một người man một quyền đánh lõm ngực lão binh thủ thành Nhạn Hồi, lão
binh kia ngã vật xuống mà chẳng rên được tiếng nào, xem chừng không
sống nổi nữa.

Cát Bàn Tiểu mặt sưng phù như màn thầu, ôm đầu hoảng sợ co vào một
góc.

Trường Canh vừa nhìn đã thấy thanh kiếm bay xa mấy trượng của lão binh
nọ, nhân khi người man kia đưa lưng lại, y tiến lên một bước, cầm trọng
kiếm trong tay, phần đuôi trọng kiếm phun ít hơi nước, là một thanh
“cương giáp kiếm” , đáng tiếc lâu năm không bảo dưỡng, chẳng biết còn
dùng được hay chăng.

Người man nghe thấy động tĩnh, lập tức cùng trọng giáp vụng về quay đầu
lại, Cát Bàn Tiểu há hốc miệng –

Trường Canh xoay đệm hơi nước dưới cương giáp kiếm, một vòng lưỡi đao
sắc bén xoay tròn trên đó, pha lẫn mùi khét lẹt, bên trong không biết hỏng
mất mấy bộ phận rồi, khiến Trường Canh suýt nữa cầm không nổi, y quát
to một tiếng, với tay chém một gốc đại thụ bên cạnh.

Cương giáp kiếm kêu vù vù tuy trông y như phế liệu nhưng chặt cây lại rất
ngọt, không đợi tay người man kịp phản ứng, đại thụ đã đổ xuống, vừa vặn
nện trúng hắn. Trường Canh gào lên với Cát Bàn Tiểu: “Còn không mau
chạy!”

Cát Bàn Tiểu nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, hét ầm lên: “Đại ca!”

Còn không chờ gã lải nhải lời biệt ly, kẻ bị đại thụ đè kia chợt quát to một
tiếng, hung hãn chém đôi khúc gỗ như xà nhà ném đi. Hắn hệt như một con
trâu bị chọc giận, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm nhìn hai thiếu niên cơ hồ tay
không tấc sắt trước mặt.

Trường Canh thấy sự tình không ổn, bèn dứt khoát nghênh chiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.