SÁT PHÁ LANG - Trang 68

Y hít sâu một hơi, nghiêng người, vai hơi nghiêng, hai tay nắm chặt kiếm,
vững vàng bày ra thức mở đầu.

Tiếc thay, vững vàng hơn cũng vô dụng, y vừa đứng yên liền nghe cái
“Rắc” , thanh cương giáp kiếm kia triệt để khỏi dùng, cót két hai tiếng, phụt
ra khói đen, rồi thành một mớ phế liệu hàng thật giá thật.

Cát Bàn Tiểu rùng mình: “Đây đây đây…”

“Tránh ra!” Trường Canh nói khẽ với Cát Bàn Tiểu.

Cát Bàn Tiểu không thẹn với mỹ danh quỷ lanh lợi, nghe vậy không ý kiến
ý cò, co mình thành một cục thịt viên vô hại, lăn vào một góc, hoàn mỹ
nhường sân.

Người man gầm lên một tiếng, tính dùng đôi thiết quyền đập tên oắt con
không biết trời cao đất dày này nát như tương.

Trong chớp mắt thiết quyền to bằng cái nồi đến đỉnh đầu, Trường Canh
khom lưng, mau chóng chui tọt ra, lướt qua bên cạnh thi thể lão binh, thấp
người cực kỳ nhanh nhẹn bẻ tấm nẹp chân trên cương giáp của lão ta.

Lúc này, tiếng gió đã đến sau lưng, Trường Canh cuộn đôi “nẹp chân” ấy
vào lòng, lăn mười tám vòng chui vào lỗ chó ở bức tường bên cạnh, nháy
mắt hạ đất duỗi chân, không cần biết đúng sai gắn cái “nẹp chân” nọ lên
chân mình.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bức tường đất không mấy rắn chắc trong nhà
bách tính bị người man kia một quyền đập nát, đất rào rào rơi xuống, nẹp
chân của Trường Canh nhờ một chút hơi nước mà tử lưu kim sót lại chỗ
mắt cá chân phun ra, thời khắc mấu chốt đẩy cả người y đi ba trượng.

Trường Canh cơ hồ có ảo giác là mình đã bay lên.

Trừ thiết oản khấu, đây vẫn là lần đầu tiên y đeo một bộ phận của cương
giáp trên người, trong lúc sinh tử hiểm nguy, y cố giữ vững thăng bằng,
bám một góc tường viện còn sót lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.