SÁT PHÁ LANG - Trang 678

Trường Canh quả thật kích động quá mức, lúng túng không biết làm gì, có
vẻ vừa câu nệ vừa nôn nóng, mau chóng bị Cố Quân đã kịp định thần lại
đảo khách thành chủ.

Cố Quân vùng dậy đè y trong lòng, đột nhiên phát hiện khó trách cổ nhân
đều nói ôn nhu hương là mộ anh hùng – mùa đông rét mướt ôm một người
tri kỷ như vậy, cũng không cần ở hầu phủ hay hành cung gì, chỉ cần ở trong
tiểu viện nhà tầm thường, có một gian phòng ngủ nhỏ bằng bàn tay, đốt một
chút địa long có thể hâm rượu là đủ, xương cốt đều mềm ra, đừng nói đánh
giặc, quả thực ngay cả triều y cũng chẳng muốn vào.

Lần này tựa hồ lại bất đồng với nụ hôn sinh ly tử biệt trên tường thành năm
đó, không có sự quyết liệt tuyệt vọng như vậy, trong lòng Cố Quân bỗng
nhiên có một góc sụp xuống, dọn ra một nơi mềm nhất, nghĩ: “Từ nay về
sau chính là người của ta rồi.”

Rất lâu, hơi thở hai người đều có chút bất ổn, Cố Quân giơ tay vặn đèn
măng-sông tối đi, sờ mặt Trường Canh nói: “Ngươi dọc đường đến đây đã
quá mệt rồi, hôm nay đừng ghẹo ta nữa, ngoan ngoãn ngủ một giấc, nhé?”

Trường Canh bắt lấy tay đối phương.

Cố Quân hôn mặt y, trêu đùa: “Về sau có cả đống cơ hội trị ngươi, ngủ đi.”

Trường Canh: “…”

Việc này hình như hơi khác với dự đoán – nhưng y quả thật cũng mệt rã
rời, ngày này tâm tình lên xuống thất thường lại quá hao tâm tổn sức, chưa
được một lúc đã mơ màng đi.

Cố Quân chỉ chợp mắt một chút, vừa qua canh bốn liền khoác áo dậy – nếu
không phải có Trường Canh đến, mấy ngày nay y cơ bản cũng làm liên tục
không nghỉ ngơi.

Tình hình kiểm kê quân nhu trong kinh thành, bạc triều đình phân phối, tử
lưu kim còn bao nhiêu, phân bố binh lực thế nào và đánh làm sao… đủ các
loại an bài đều cần chủ soái xem qua. Đừng thấy y nói kế “ly gián” đơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.