SÁT PHÁ LANG - Trang 697

Ý nghĩ này vừa sinh ra, Cố Quân liền cắn mạnh răng.

“Không được,” Y nghĩ thầm, “Gia Lai Huỳnh Hoặc còn sống, Giang Nam
còn nằm trong tay giặc, ta chết không nhắm mắt.”

Ý nghĩ này như một liều máu gà tiêm thẳng vào ngực y, Cố Quân giật
mình, phút chốc tỉnh lại.

Thẩm Dịch đút thuốc cho y vã hết mồ hôi lạnh mà không bẻ được khớp
hàm, lúc này đột nhiên cảm thấy khớp hàm Cố Quân buông lỏng, có thể tự
nuốt, lập tức mừng vui khôn xiết, luôn miệng gọi: “Tử Hi! Tử Hi ngươi mở
mắt nhìn ta này!”

Trần Khinh Nhứ vội nói: “Tỉnh lại có thể uống thuốc là không sao rồi,
Thẩm tướng quân, ngài đừng run, làm y sặc đấy, để ta!”

Cố Quân không bị tử sĩ Tây Vực nổ chết, ai ngờ lại cửu tử nhất sinh vì một
bát thuốc của họ Thẩm, không biết tìm đâu ra chút sức, giãy giụa muốn đẩy
mầm họa kia ra. Y vừa cử động, cả soái trướng liền sục sôi, một đám hán tử
cao lớn thô kệch gào khóc om sòm, đều ba chân bốn cẳng muốn đến giúp.

Trần Khinh Nhứ không nhịn được nữa: “Đủ rồi! Ra ngoài hết cho ta!”

Cố Quân nhạy bén ngửi được một thứ mùi riêng biệt của nữ tử, biết là Trần
Khinh Nhứ đã đến, hơi nghiêng đầu, tránh bát thuốc đưa đến môi, cố gắng
mở mắt ra.

Trần Khinh Nhứ biết y đang lo lắng điều gì, vội viết từng chữ vào lòng bàn
tay y: “Nhạn vương đã về kinh rồi, y không biết đâu.”

Cố Quân hơi cong khóe môi nhợt nhạt, dường như là cười, miễn cưỡng
uống hết thuốc, tinh thần lại rã rời.

Cố Quân bị chấn thương phế phủ, lại thêm cựu thương tái phát, sốt tái sốt
hồi hết một đêm. Bốn chữ “chết không nhắm mắt” như bàn thạch chống đỡ
y, ngày hôm sau y liền bò dậy, khiến người ta phải thán phục, uống thuốc
như uống nước, ngay sau đó liền gọi tất cả các tướng quân thủ hạ tới, nghe
hết một lần chiến báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.