SÁT PHÁ LANG - Trang 699

áp chế, theo ta thấy, tốt nhất là Đại soái nhân cơ hội áp giải tù binh mà về
kinh nghỉ ngơi ít hôm, bằng không…”

Cố Quân: “Rồi có một ngày, linh đan diệu dược gì cũng không chữa được
cho ta nữa, đúng không?”

Trên mặt Trần Khinh Nhứ không có dị sắc gì, gật đầu nói: “Thân thể của
chính mình, chắc hẳn trong lòng Hầu gia nắm được.”

Cố Quân “À” một tiếng, một lúc lâu không nói gì.

Hồi hai ba mươi tuổi, người ta rất khó cảm giác được “lão” và “bệnh” mà
năm tháng trôi qua mang đến, thỉnh thoảng khó chịu, thường cũng không
nghĩ đến hướng nghiêm trọng, không có cảm thụ thiết thực, dặn dò “trân
trọng” và “bảo trọng” nọ kia của người ngoài đại để là gió thoảng qua tai –
có rất nhiều thứ xếp trước thân xác thối này, danh và lợi, trung và nghĩa, gia
quốc và chức trách… thậm chí phong hoa tuyết nguyệt, yêu ghét tình thù.

Cố Quân cũng không thể ngoại lệ.

Mãi đến giờ khắc này.

Y vốn dĩ luôn cảm thấy kết cục của mình chính là vùi xương nơi biên
cương, chết vì non sông. Y coi mình là một trái pháo hoa, bắn xong rồi,
cũng xem như giữ vẹn thanh danh Cố gia cả nhà trung liệt.

Nhưng hiện giờ tự dưng chui ra một Trường Canh, đẩy quỹ tích định trước
khỏi hướng ban đầu, khiến y không nhịn được sinh ra vọng niệm, muốn cầu
nhiều hơn – thí dụ như sau khi xã tắc hao mòn, còn lại một ít năm tháng
không tàn không bệnh, để lại cho Trường Canh chẳng hạn.

Nếu mình chết sớm, Trường Canh một mình gánh nguyền rủa ác độc của
nữ nhân Bắc man kia, về sau phải làm thế nào đây? Vạn nhất có một ngày
Ô Nhĩ Cốt phát tác, mình thật sự… thì ai trông nom y? Ai sẽ quan tâm y?

Trần Khinh Nhứ không giỏi ăn nói, vốn lo mình nói năng vụng về không
thuyết phục được Cố Quân, ai ngờ không đợi nàng nghĩ kỹ, Cố Quân bỗng
nhiên nói: “Ta biết rồi, đa tạ, về sau còn nhờ Trần cô nương nhọc lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.