SÁT PHÁ LANG - Trang 735

rồi, còn chưa chịu rút đi thì sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải chết
không có chỗ chôn.”

Mình sẽ nghĩ thế nào đây?

Thế đạo hiện giờ, một chân nước lạnh một chân bùn lầy, người ở trong đó
không tránh khỏi khó cất bước, đi thời gian dài, từ trong ra ngoài đều lạnh
ngắt, có trái tim còn chảy nhiệt huyết ra bên ngoài, kiên trì một con đường
biết rõ không thể đi, là không hề dễ dàng, nếu người khác… đặc biệt là chí
thân cũng đến tạt nước lạnh làm vật cản, chẳng phải là quá đáng thương?

Y hồi lâu không nói gì, Trường Canh đang có chút căng thẳng không dễ
phát hiện, thì Cố Quân bỗng nhiên mở miệng: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng
ôm rồi, ngươi còn muốn ta nói gì? Nam nhân nói quá nhiều sẽ không có
thời gian làm việc khác, đạo lý này ngươi có hiểu không?”

Trường Canh sửng sốt, lại thấy Cố Quân đạn chỉ, ngọn đèn măng-sông
ngắc ngoải ở đầu giường lập tức tắt phụt. Trời còn chưa mờ sáng, trong
phòng thoáng cái tối om, màn giường bình thường luôn treo lên rơi xuống
như phủ kín trời đất, bị một chút gió lạnh buổi sớm lùa qua cửa sổ thổi hơi
đong đưa, Trường Canh chưa kịp phản ứng, hông chợt lỏng ra, đai lưng
chẳng biết bị rút mất từ lúc nào, y còn chưa định thần lại khỏi lời thề “núi
đao biển lửa” , mặt thoắt cái đỏ bừng.

“Tử, Tử Hi…”

Cố Quân không chút để ý mà đáp một tiếng, sốt ruột hất bay mảnh lụa trên
tay, lười nhác dựa lên đống chăn gấm mềm mại, đầu ngón tay lướt qua vạt
áo Trường Canh: “Năm đó lúc ở biệt viện ôn tuyền, ngươi nói ngươi từng
nghĩ tới ta… Nghĩ như thế nào vậy?”

Trường Canh: “…”

“Không phải rất giỏi ăn nói à?” Cố Quân cười nhẹ bảo, “Nói nghe xem
nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.