SÁT PHÁ LANG - Trang 74

Người man kia nhàn nhạt tiếp lời: “Gia Lai – dịch sang tiếng của người
Trung Nguyên các ngươi thì ý nghĩa là ‘huỳnh hoặc’.” (huỳnh hoặc nghĩa
là mê hoặc)

“Huỳnh Hoặc thế tử, hữu lễ.” Thẩm tiên sinh đỡ cát phong nhận, chậm rãi
giơ thiết quyền lên trước ngực, nhập gia tùy tục dùng lễ tiết của người man.

Thế tử người man hỏi: “Quỷ quạ đen, mau báo tên đi.”

“Vô danh tiểu tốt, không đủ giắt vào hàm răng tôn quý,” Thẩm Dịch thoáng
nở nụ cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng kiểu thư sinh, nghe hết sức biết
điều mà hỏi, “Bắc man mười tám bộ đã xưng thần với triều ta hơn mười
năm, những năm qua bang giao hữu hảo, tiến cống đầy đủ, lui tới thông
thương, hai bên vẫn bình yên vô sự, Đại Lương ta tự thấy chưa từng bạc đãi
chư vị, xin hỏi các vị hiện giờ không mời tự đến, đao binh liên lụy bách
tính phụ nhụ tay không tấc sắt, là đạo lý gì đây?”

Cát Bàn Tiểu giật mình đần ra – Thẩm tiên sinh sáng sớm dậy còn đeo cái
tạp dề buồn cười, chửi bới đi quanh bệ bếp, lúc này trước mắt một loạt
người man đông nghịt, y đứng trong huyền giáp u ám, lại có tư thái “ngàn
vạn người ta cũng xông lên” không mảy may lay chuyển.

Thế tử người man nhìn Thẩm Dịch giây lát, ngoài cười trong không cười
mà hừ một tiếng.

Tiếp đó, ánh mắt hắn lại lần nữa chuyển sang Trường Canh, nói bằng thứ
tiếng phổ thông Đại Lương rõ ràng: “Vừa nghe các huynh đệ đến báo, nói
trong tòa thành biên thùy này lại có người của Huyền Thiết doanh, ta còn
tưởng là họ đang hù dọa thôi, thì ra là thật, như vậy xem ra… lời đồn kia
cũng là thật? Nhi tử do thần nữ năm đó Hoàng đế Trung Nguyên các ngươi
cướp đoạt sinh ra, thật sự trốn ở chỗ này?”

Tim Trường Canh đập mạnh.

Thế tử người man ngắm nghía Trường Canh chốc lát, tựa như không đành
lòng nhìn y nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.