SÁT PHÁ LANG - Trang 746

“Cái gì thế? Ta không cần… Ưm…”

Trường Canh ngậm trong miệng đút cho y.

Cố Quân cau mày, y trời sinh không thích ăn ngọt, bị Trường Canh và trà
bánh làm ngọt phát ngán, nhưng cũng không phun ra, vẫn ăn hết như món
mì dính vỏ trứng nhiều năm trước, nhai thấy một chút vị đắng do quá ngọt
trong nhân đậu.

Y đột nhiên hơi bất an, cảm thấy Trường Canh dính người không bình
thường, sự nghi thần nghi quỷ đột nhiên căng thẳng khi vừa nghe nói y
không uống rượu cũng không bình thường-

Do quá hao tâm tổn sức, đại bi đại hỉ đến cực hạn thường không thể kéo
dài, bình thường đều chỉ có một lúc, sau đó hoặc chuyển thành hỗn độn mất
cảm giác, hoặc đương sự tự dời đi chú ý, xua tan những cảm xúc tự bảo vệ
mình theo bản năng này.

Cố Quân nghiêm mặt nói: “Trường Canh, đưa kính lưu ly cho ta.”

“Không,” Trường Canh vây y bằng một tư thế tương tự như giam cầm, truy
hỏi không buông tha, “Vì sao không hận?”

Câu hỏi cuối cùng vừa khẩn thiết vừa lạnh nhạt, khẩn thiết là đập vỡ nồi
muốn nhận được câu trả lời “hận” hay “không hận” , giống như chỉ cần Cố
Quân thừa nhận một chữ “hận” , y sẽ chọn dùng hành động gì.

Lạnh nhạt lại là y phảng phất quên mất “tiên đế” là cha ruột của mình,
thuận miệng nhắc tới, dửng dưng như nhắc mèo chó ven đường vậy.

Lòng Cố Quân hơi chùng xuống, im lặng một lúc mới hỏi ngược lại:
“Ngươi thì sao? Bây giờ còn hận Hồ Cách Nhĩ không?”

Trường Canh không liệu được y lại ném ngược câu hỏi về, hơi bất ngờ
chớp chớp mắt – nếu lúc này Cố Quân có thể thấy rõ, sẽ phát hiện mắt y
không còn đỏ, nhưng đồng tử vẫn có bóng chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.