SÁT PHÁ LANG - Trang 77

Cát Bàn Tiểu quẹt nước mũi, trong bụi đất mịt mù đần thối hỏi: “Đại ca,
huynh thật sự là ‘điện hạ’ à, thế không phải là phát đạt rồi sao?”

Trường Canh: “Phát đạt cái rắm, nhận lầm người thôi – Sắp chết rồi, còn
không mau chạy?”

Cát Bàn Tiểu ưỡn ngực: “Đệ không chạy, đệ phải đi theo đại ca… A, mẹ
ơi!”

Hai người man một trái một phải lao tới, Cát Bàn Tiểu mới còn hào ngôn
tráng ngữ bị một kẻ túm lấy giơ cao qua đầu, muốn ném chết gã.

Cát Bàn Tiểu kia tay mắt lanh lẹ, như chó con hấp hối quẫy đạp tứ chi, ôm
cứng cành đại thụ bên cạnh, trong lúc sinh tử hiểm nguy bộc phát ra sức
mạnh không như con người, vậy mà lại treo được mình lên cây.

Đáng tiếc, tuy gã không phải là người, quần gã vẫn là một mảnh vải phàm,
bị xé cái roạt.

Cũng không biết Cát Bàn Tiểu là cái khó ló cái khôn, hay bị dọa vãi đái,
thấy quần chết trận, gã bèn thuận thế tè luôn đầy đầu đầy mặt tên người
man mặc trọng giáp.

Tên kia lại còn đẩy mặt nạ bảo hộ lên, hứng hết không lãng phí một chút
nào.

Hắn ta tức phát điên, đương trường gầm lên một tiếng, quét ngang thiết
quyền, muốn đập chết tên nhãi này, ngờ đâu dưới chân chợt mất khống chế,
thì ra là Trường Canh đang trốn tránh kẻ địch nhân lúc hắn đứng bất động
tại chỗ, nhắm chuẩn, xảo quyệt đâm đoản kiếm vào đường nối của cái chân
thép.

Đoản kiếm kia không hổ là sản phẩm của Huyền Thiết doanh, sắc bén vô
cùng, không gì cản nổi, chặt đứt một tấm nẹp chân của cương giáp. Tên
người man mất thăng bằng trực tiếp quỳ xuống, không hề nghiêng lệch cản
đường đồng bọn. Cát Bàn Tiểu như con khỉ béo nhảy lên ngọn cây, nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.