SÁT PHÁ LANG - Trang 79

mặc khinh giáp ngự mã đi đến.

Người nọ mặc loại giáp nhẹ nhất chuyên dùng cho cưỡi ngựa, toàn thân
trên dưới chẳng qua ba mươi cân, còn gọi là “khinh cừu”.

Y không mang mặt nạ bảo hộ, ngay cả mũ giáp cũng ơ hờ xách trong tay, lộ
ra khuôn mặt từng xông lầm vào giấc mơ của Trường Canh, nốt ruồi chu sa
nơi khóe mắt đỏ đến bỏng người.

Cát Bàn Tiểu ngồi xổm trên đầu tường lắc lư, suýt nữa ngã dúi đầu, bóp
mạnh đùi mình một phát: “Mẹ ơi… Thúc không phải là Thập Lục thúc của
ta sao?”

“Đúng vậy, đại điệt tử,” “Thẩm Thập Lục” không chút để ý phóng ngựa về
phía trước, giống như trận địa địch hoàn toàn không lọt nổi vào mắt y, y
ngạo mạn rút một thanh cát phong nhận bên hông, đẩy thi thể người man
kia ra, quay đầu lại cười mắng Cát Bàn Tiểu trên đầu tường, “Oắt con, thả
chim giữa đường vậy đó, mau tìm cái lá mà che đi!”

Cát Bàn Tiểu vội vàng xấu hổ đưa tay bịt.

Trường Canh lại chằm chằm nhìn y, nhất thời quên mất mình đang ở
phương nào.

“Thẩm Thập Lục” đón ánh mắt y, nhảy xuống ngựa, hơi khom lưng đưa
một tay cho Trường Canh: “Thần Cố Quân, cứu giá chậm trễ rồi.”

Chương 11: Thu lưới

Cố Quân người này trời sinh chẳng được tốt tính khiêm tốn gì cho cam, dẫu
rằng chút khinh cuồng thời trẻ đã bị cát vàng Tây Vực mài mòn bớt rồi, bản
chất vẫn là chó không bỏ được thói ăn cứt.

Y kiệt ngạo bất thuần, mục hạ vô trần, những năm gần đây, dù người khác
khen hay chửi, y đều chưa bao giờ để tâm.

Thế mà buổi sáng hôm nay, Cố Quân dùng tên giả Thẩm Thập Lục rúc
trong bếp làm biếng uống rượu, chợt nghe thấy Thẩm Dịch nói Trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.