SÁT PHÁ LANG - Trang 80

Canh học nét chữ mình, khoảnh khắc ấy mùi vị trong lòng y lại không thể
tả nổi.

Cố Quân từ thuở lọt lòng lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, hận không thể
sinh ra thêm mấy đôi tai không dùng được, để nghe rõ từng câu từng chữ
xem Trường Canh nói mình viết đẹp hay xấu, lại âm thầm lo lắng công lực
mình không đủ, sẽ lầm lỡ con cháu người ta.

Đây đại khái chính là sự động dung khi mỗi một người làm cha lần đầu
nghe lén thấy con nói “tương lai ta muốn trở thành người như cha ta” nhỉ.

Thẩm Dịch từng hỏi y, nếu Trường Canh hận y thì phải làm thế nào?

Y lúc ấy dõng dạc đáp lại – kỳ thực hoàn toàn là nói khoác thôi.

Cố đại soái thong dong xuất hiện giữa thiên quân vạn mã, cố ra vẻ bình tĩnh
nhìn đứa con nuôi, chờ mong có thể thấy một chút kinh hỉ – cho dù kinh
lớn hơn hỉ cũng được, nhưng không ngờ Trường Canh chỉ cho y vẻ trống
rỗng như lòng đã chết vậy.

Y khoác bộ da mặt bình tĩnh kia, trong lòng thầm giật mình.

Cố Quân nghĩ: “Xong rồi, lần này thì giận thật rồi.”

Có một loại người, trời sinh nhân nghĩa đa tình, dẫu trải qua rất nhiều ác ý,
vẫn có thể duy trì trái tim tốt đẹp lắc lư muốn đổ một cách khó khăn, người
như vậy rất hiếm thấy, nhưng Trường Canh quả thật có tiềm chất này.

Nháy mắt gặp phải đại biến, y còn chưa kịp làm rõ thân thế phủ đầy bóng
đen của mình, đã lại bị cuốn vào vụ hỗn loạn do Bắc man xâm phạm. Song
dù rằng y rất đỗi do dự về con đường phía trước, đầy phẫn nộ và bất lực với
cảnh ngộ, đối với huynh đệ Thẩm gia không rõ lai lịch cũng trùng trùng
nghi ngờ – nhưng y vẫn muốn cứu Cát Bàn Tiểu, vẫn không cách nào kiềm
chế sự nóng ruột nóng gan dành cho “Thẩm Thập Lục” thủy chung không
thấy tăm hơi.

Dọc đường, Trường Canh từng vô số lần nghĩ: Hiện giờ trong thành toàn là
bọn người man giết người như ngóe, Thẩm tiên sinh lại ở đây, vậy tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.