SÁT PHÁ LANG - Trang 82

Nhưng chỉ hối hận một chớp mắt thôi.

An Định hầu lòng dạ sắt đá nhanh chóng nghĩ thoáng: “Sự tình đã đến bước
này, hối hận thì làm được cái rắm gì.”

Thế là y không để lộ hỉ nộ mà cúi đầu, vẻ mặt hờ hững nâng chân bị thương
của Trường Canh lên, chẳng nói tiếng nào, thoắt cái đã bẻ lại khớp.

Trường Canh toàn thân hơi run rẩy, nhưng không kêu đau.

Có lẽ giờ này khắc này dù người ta đâm một nhát đao, y cũng chẳng biết
đau đâu.

Cố Quân bế y lên đặt trên lưng ngựa, phát hiện mình không đối phó được
đứa con nuôi, đành phải chuyển sang bắt nạt người man.

Y xuống ngựa, gặp mặt, nối xương một loạt động tác ngay cả đầu cũng
chẳng ngẩng lên, giống như đám địch giáp cầm vũ khí đều không tồn tại,
nhưng nhất thời thực sự cũng chẳng ai dám manh động – có lẽ chỉ một chữ
“cố” trên soái kỳ, đã có thể khiến đám lang sói thảo nguyên sợ mất mật rồi.

Ánh mắt thế tử man tộc nhìn y tựa như vua sói nhìn chằm chằm tên thợ săn
từng tàn sát đồng tộc của mình, thù sâu như biển, đề phòng quá mức.

Mười bốn năm trước, cha ruột Cố Quân đã giết hết các tổng chỉ huy của
mười tám bộ lạc, Lang Vương – cũng chính là cha vị thế tử này, đến nay đi
lại dựa vào hai cái chân giả lởm chởm đáng sợ, toàn là nhờ Cố lão hầu gia
ban cho cả.

Thế tử không thiếu đầu óc, chuyện mà ngay cả một đứa trẻ như Trường
Canh trong lúc lòng rối như tơ vò cũng có thể lờ mờ đoán ra, hắn đương
nhiên không thể không sáng tỏ, vừa thấy Cố Quân thì hắn liền biết đại thế
đã mất.

Giống như thể theo nguyện vọng của hắn, không xa truyền đến một tiếng rít
chói tai, một tháp tín hiệu trắng nhợt như toản thiên hầu bay lên không
trung, nổ tung sáng rực như ban ngày. (Toản thiên hầu là một loại pháo chế
tạo dựa theo nguyên lý của tên lửa)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.