SÁT PHÁ LANG - Trang 81

nghĩa phụ bước qua bậc cửa cũng lề mề cả buổi kia phải làm thế nào?

Ai bảo vệ y? Ai đưa y ra khỏi thành?

Tất cả sầu lo hóa thành tro bụi khi y nghe thấy hai chữ “Cố Quân”.

Bỗng nhiên, Trường Canh không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với
Thập Lục – Cố Quân.

Thật nực cười quá sức! Cố đại soái danh chấn thiên hạ sao có thể là con ma
ốm nghe không rõ nhìn không thấy? Cần y lo lắng sao?

Hơn nữa, Cố Quân vì sao lại xuất hiện ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này?
Huyền Thiết doanh nên ở tít Tây Vực vì sao có thể tập kết nhanh chóng
như vậy?

Thế tử người man kia rốt cuộc là tập kích bất ngờ, hay đã bước chân vào
cái bẫy người ta giăng sẵn?

Những ý nghĩ này đột nhiên bùng lên trong đầu Trường Canh như pháo
hoa, lại tựa sao băng lặng lẽ lướt qua, y chẳng buồn nghĩ sâu, chỉ là ngực
đau nhói – bởi vì y cứ lo lắng mãi như bà già, hóa ra chỉ là tự đa tình và
không biết lượng sức thôi. Trường Canh đã sớm biết thế nào là “sợ hãi” và
“lạnh lòng” , cũng từng cảm thụ sự tuyệt vọng và hấp hối, chỉ không biết
hai chữ “xấu hổ” mà cũng có thể làm ruột gan đứt từng khúc.

Cố Quân thấy Trường Canh đỏ hoe vành mắt không trả lời, cuối cùng tìm
ra một chút áy náy từ cái lương tâm đã thối rữa hết. Y thở dài, trước mắt
đông đảo quân địch không coi ai ra gì mà quỳ một gối xuống, cẩn thận tháo
tấm nẹp trên chân bị thương của Trường Canh, bàn tay mang một tầng
khinh giáp ấn nhẹ vài cái, nói: “Mắt cá chân bị trật, không đáng ngại, có
đau không?”

Trường Canh không hé răng một tiếng.

Đứa trẻ này tuy bình nhật cũng làm nũng giận dỗi y, nhưng cái gì cũng nghĩ
cho y, lúc này đột nhiên dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn y chằm chằm,
khiến Cố Quân bỗng hơi hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.