SÁT PHÁ LANG - Trang 78

nhẹn vượt nóc băng tường, anh dũng ôm gạch trên đầu tường, gào lên với
Trường Canh: “Đại ca mau tránh ra!”

Trường Canh dưới chân phun sương trắng, không kịp đứng dậy, để chân
thép đưa y đi mấy trượng, sau đó một tảng đá lớn rơi xuống, nện ngay lên
mũ sắt của tên người man, “Coong” một tiếng, âm cuối quả thực là dư âm
văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.

Cát Bàn Tiểu: “Vương bát đản dám tụt quần ta, cho các ngươi dám tụt quần
ta!”

Trường Canh lăn tròn dính đầy đất, đang muốn giãy giụa đứng dậy bằng
một chân, thì đột nhiên sau gáy căng lên, một bàn tay sắt to kềnh từ trên
trời giáng xuống, xách cả người y lên.

Trường Canh theo bản năng tìm thiết oản khấu, nhưng tên kia căn bản
không cho y mượn lực, đương trường muốn đập y lên tường.

Thẩm Dịch bị thế tử người man quấn lấy đã ngoài tầm tay với –

Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí chói tai truyền đến, một mũi thiết tiễn sáng
rực như chẻ tre phóng qua ngang trời, xuyên qua tấm thép dày cộp, trực
tiếp ghim kẻ vừa bắt Trường Canh lên tường.

Bức tường thấp lè tè không cách nào chịu được sức nặng của trọng giáp, đổ
rầm xuống. Trường Canh chật vật ngã ngồi trong phế tích, nghe thấy trên
bầu trời truyền đến một tiếng ưng kêu có lực xuyên thấu cực mạnh. Y nhìn
lên đó, chỉ thấy hai bóng đen khổng lồ xoay tròn giữa trời, từ trên cao bao
vây mười tám thiết hán của thế tử người man trong phạm vi của trường
cung thiết tiễn.

Thế tử người man ngẩng đầu, trợn trừng mắt: “Huyền Ưng!”

Cách đó không xa một người đáp: “Không phải sao, đã lâu không gặp,
Huyền Thiết tam bộ vấn an thế tử điện hạ.”

Âm thanh ấy quen thuộc đến độ khiến Trường Canh chấn động toàn thân, y
quỳ trong phế tích đầy gạch đá ngói vụn, khó lòng tin nổi mà nhìn người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.