SÁT PHÁ LANG - Trang 772

Người trong lòng mái tóc rối tung, bán lõa thể bổ lên người mình, Cố Quân
nuốt nước bọt, cảm thấy mình sắp bách nhẫn thành cương rồi, lập tức giận
dữ vỗ cái mông tôn quý của Nhạn vương điện hạ một phát: “Châm còn ở
trên người đấy, lại điên rồi!”

Trường Canh nằm trên người Cố Quân, cằm gác lên cổ y, thì thào: “Ta
không sao, chỉ là hôm đó vừa nghĩ đến ngươi ở trong lòng ta, liền cảm thấy
mình nằm mơ không tỉnh. Ta chưa từng mơ thấy mộng đẹp, luôn sợ là mở
đầu vui vẻ, lúc nữa lại có yêu ma quỷ quái đâm ta một đao, tự mình dọa
mình, gặp ác mộng.”

Cố Quân ngẩng lên nhìn màn giường, nghĩ một chút, hỏi: “Ác mộng sẽ mơ
thấy những gì?”

Trường Canh chẳng biết có nghe hay không, chỉ nhìn y không trả lời, cắn
nhẹ má y.

Cố Quân đưa tay chặn lại: “Đừng dính lấy ta nữa, lửa cháy ngươi có chịu
dập đâu.”

Trường Canh thở dài, lần đầu tiên không muốn nghe lời dặn của thầy thuốc
chút nào, đàng hoàng lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi mặc triều phục thật là
đẹp.”

Cố Quân chọn một chỗ không có châm, uể oải ôm y: “Ta mặc cái gì mà
không đẹp?”

Y đã hơi buồn ngủ, do Trường Canh ngủ không yên nên trong phòng luôn
đốt an thần tán, an thần được cho Trường Canh không thì khó mà nói, chỉ
biết Cố Quân cá chậu vạ lây ngày càng buồn ngủ sớm.

Y bị người Tây Vực ám toán, vết thương cũ một độ tái tới tái lui, sau non
nửa năm tuy đã đỡ nhiều, nhưng tự y cảm giác được, tinh khí thần đã kém
xa ngày trước. Khi ở tiền tuyến trong lòng còn căng một sợi dây, trước mắt
về triều không cần ngày ngày gối giáo chờ sáng nữa, sợi dây ấy thoáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.