SÁT PHÁ LANG - Trang 774

Nói đoạn y mở bụng chim, lấy lá thư của Liễu Nhiên ra xem một lần, nét
cười vừa còn quanh quẩn trên mặt dần biến mất, một lúc lâu mới khẽ thở
dài mà đặt thư xuống.

Cố Quân cầm lấy xem lướt qua: “Giang Bắc có dịch bệnh, mà sao không hề
nghe nói?”

“Ở đó khí hậu vừa ẩm vừa nóng, nhiều người chết, nếu không thể kịp thời
xử lý, xảy ra dịch bệnh cũng không có gì lạ… Năm ngoái mới chỉnh trị lưu
vực vận hà, ta phân phái họ đưa nhiệm vụ ổn định lưu dân vào chiến tích,
hạng khốn nạn, lại còn học được báo cáo láo rồi.” Trường Canh thấp giọng
nói, y ngồi trên mép giường, thần hồn tựa hồ đều bị mấy cây ngân châm cố
định trong thể xác, thoạt nhìn đặc biệt mỏi mệt đờ đẫn, ánh mắt dừng ở một
góc đầu giường, ngọn đèn măng-sông ở đầu giường hắt bóng mũi y xuống
khuôn mặt gầy gò đi không ít, “Vốn tưởng rằng chỉnh một lần rồi thì tốt
xấu gì cũng có thể sạch hai năm, qua hai năm này tính sau, nào biết lại như
vậy…”

Nếu không phải thối nát đến tận cùng, chỉ sợ cũng không nuôi ra loại quan
địa phương to gan lớn mật như lưu manh này.

Cố Quân thấy y không hề bất ngờ, hỏi: “Ngươi đã biết rồi?”

Trường Canh im lặng một lúc: “Tử Hi, gỡ châm giúp ta đi, được rồi đấy.”

Rất nhiều người đang mệt mỏi rã rời, rất nhiều người đang đánh rơi tính
mạng, mà đại triều hội thì vẫn đang cãi nhau.

Cố Quân thuần thục tháo ngân châm, nhặt một tấm áo mỏng bên cạnh
khoác lên người Trường Canh, ôm lấy hông y: “Đừng nghĩ nữa, ngủ một
giấc thật ngon đi, có chuyện gì khó xử cứ nói với ta, không được gánh một
mình mãi.”

Câu này không biết chạm đến dây thần kinh nào của Trường Canh, y đột
nhiên quay đầu lại nhìn Cố Quân: “Vô luận cái gì ngươi đều sẽ giúp ta
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.