SÁT PHÁ LANG - Trang 775

Cố Quân nghĩ một chút, trả lời: “Ngoại trừ trên thiên lý luân thường, còn
thì muốn sao không cho trăng, dẫu trời đầy mây hay mưa ta cũng bắc thang
lên trời hái cho ngươi, được không?”

Nói đến cuối y lại tựa hồ có chút cợt nhả trêu ghẹo, nhưng lần này Trường
Canh không cười, có lẽ là thân thể vừa rồi phong lại chưa thể hoàn toàn
giãn ra, hoặc là nghe ra ý tại ngôn ngoại của Cố Quân.

Cố Quân chạm nhẹ tai y: “Lại đây, nằm xuống.”

Trường Canh lại quay người giữ cằm Cố Quân, trong đôi mắt vừa nãy bình
tĩnh như biển sao bỗng dấy lên một cơn lốc, gạt hết lớp da ngoài tao nhã
ngày xưa, hai má y tái nhợt, mắt cực đen, trên mu bàn tay gân xanh nảy
mạnh, ẩn ẩn che giấu sức mạnh của tà thần viễn cổ trong truyền thuyết.

Cho đến khi thấy Cố Quân chau mày, lực đạo ở đầu ngón tay Trường Canh
mới đột nhiên lỏng ra, y dùng một loại thần sắc khó lòng tả rõ nhìn chằm
chằm Cố Quân giây lát: “Tử Hi, thứ đã cho ta, không được lấy lại.”

Cố Quân bình tĩnh đáp: “Được – bổng lộc hầu phủ đều giao cho ngươi,
nhưng mỗi tháng cho ta một hai lượng bạc vụn làm tiền tiêu vặt được
không?”

Trường Canh nghe Cố Quân trả lời lấy lệ, thần sắc phút chốc tối đi, Cố
Quân lại cười ôm y lăn lên giường: “Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ta thề với
trời – sao mà bệnh đa nghi nặng như vậy? Mau ngủ đi, ta buồn ngủ muốn
chết rồi.”

Trường Canh không chịu bỏ qua: “Cho dù ta thật sự…”

“Thật sự điên cũng không bỏ rơi ngươi.” Cố Quân gối lên tay mình, một
tay đặt trên người Trường Canh như cố ý như vô tình vỗ về nhẹ nhàng,
nhắm mắt nói, “Nếu ngươi cả gan ra ngoài đả thương ai, ta sẽ đánh gãy
chân rồi trói ngươi trong nhà, canh chừng từ sáng đến tối, vừa lòng chưa?
Đêm hôm rồi còn muốn bị mắng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.