SÁT PHÁ LANG - Trang 777

Hôm sau khi Cố Quân bị Hoắc Đan gọi dậy, Trường Canh đã đi trước, vậy
mà không đánh thức y, cũng không biết là động tác quá nhẹ, hay là Cố
Quân ngủ say như chết.

“Tắt thứ đó đi,” Cố Quân day huyệt thái dương chỉ lư hương nói, “Ta sắp bị
nó hun đến ngủ không tỉnh luôn rồi.”

Hoắc Đan theo lời tắt lư hương, miệng lại nói: “Đại soái, đây chỉ là an thần
hương trợ miên bình thường, sao người khác hít không việc gì, chỉ riêng
dùng cho ngài là như thuốc mê vậy? Ngài không thể trách lư hương được,
mỗi ngày đều mệt lử như vậy, rõ ràng là khí huyết lưỡng hư, tuổi còn trẻ,
cứ thế mãi làm sao được?”

“Suỵt,” Cố Quân đưa mắt ra hiệu, hạ giọng nói, “Ngày mai ta đi cầu Trần
cô nương kê cho hai liều thuốc, ngươi bớt dông dài với người khác đi, nghe
chưa?”

Hoắc thống lĩnh xem trọng “quân lệnh như sơn” , lập tức có nề nếp đáp:
“Vâng!”

Đồng thời trong bụng xoi mói tính toán: “Hầu gia bảo ta ‘bớt dông dài’,
không bảo ta lắm miệng cũng không bảo câm miệng, thế ta phải suy tính kỹ
lưỡng, tìm cơ hội hợp lý để mách mới được.”

Ngày hôm đó đại triều hội vừa bắt đầu đã giương cung bạt kiếm, mấy đại
thế gia quả nhiên liên thủ, đương đình ném ra bản tấu đêm hôm trước
Giang Sung dập lại đưa Trường Canh, sau đó Hộ bộ Thị lang dẫn đầu đứng
ra, ngôn từ quyết liệt buộc tội đầu lĩnh Công bộ tiến cử mười ba cự cổ chen
chân vào tử lưu kim là “dã tâm hiển hiện” , hai nhóm nhân mã suýt nữa cắn
xé nhau ngay giữa đại điện đông người, bị Hoàng đế Long An nổi cơn tam
bành quát ngừng lại.

Phương Khâm ung dung đứng ngoài cuộc, dò xét thần sắc khó coi của
Hoàng thượng, đưa mắt ra hiệu với một đám vây cánh, biết mình đã chọc
trúng chỗ đau của Hoàng thượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.