SÁT PHÁ LANG - Trang 787

câu có thể điều hết trú quân tiền tuyến của Chung tướng quân Giang Bắc
đến, dẹp không được mấy phủ nha sao? Diên Niên, không phải ta thấy chết
không cứu, mà là ta cũng chẳng tài nào làm được!”

Nói xong, giống như buồn đau, cũng lấy tay áo che mặt theo, mặt mày ủ ê
mà sụt sùi khóc: “Nhớ năm ấy Dương công và ta đồng khoa đăng khoa, có
nghĩa đồng môn, cùng đạp thanh du hồ rất vui vẻ, hiện giờ làm quan hai
nơi, y gặp nạn, chẳng lẽ ta không muốn cứu?”

Lữ Thường: “…”

Đến cầu người cứu mạng, ngược lại làm người ta khóc, cũng thực là kỳ
thay, Phương Khâm không hổ là Phương gia đệ nhất nhân tâm độc thủ
ngoan.

Lữ Thường trong bụng nghiến răng, ngoài mặt buồn bã nói: “Phương đại
nhân, việc này một khi liên lụy rộng, đó chính là đại tội tru cửu tộc, hai ta
nhiều đời tương giao, đánh gãy xương còn liền gân, ngài không thể không
quản được.”

Phương Khâm hai má hơi giật, câu này của Lữ Thường đã chọc vào thóp
của hắn.

Phương Khâm có một muội muội cùng cha khác mẹ, do thông phòng sinh
ra, không được cưng chiều, đến mười mấy tuổi cũng chưa từng nói chuyện
với các ca ca, song vị Phương tiểu thư này lúc trẻ người non dạ ham chơi –
từng bỏ nhà theo người ta chưa toại.

Kỳ thực sau khi hải vận mở cửa, lễ nhạc băng hoại rất nhiều năm, nếu là ở
vùng duyên hải phía Đông dân phong thoáng, việc này căn bản không tính
là đại sự kinh thế hãi tục, có mấy kẻ rỗi hơi bàn luận vài câu là thôi, không
chừng còn có người khen nữ tử này tuổi nhỏ mà có đảm thức – bao nhiêu
nữ nhân Tây Dương để lộ lưng đi ngoài đường cũng chẳng thấy nhà ai có ý
kiến nữa là.

Thế nhưng lại là Phương gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.