SÁT PHÁ LANG - Trang 791

Trường Canh sửng sốt, nụ cười nơi khóe môi dần cứng lại, trong giây lát, y
biết rõ Cố Quân thuận miệng nói “không yên tâm về ngươi” chẳng qua là
không yên tâm khi y dẫn mấy thư sinh đi vào giữa đám lưu dân gần tiền
tuyến, nhưng một ý nghĩ cổ quái lại vẫn không thể khống chế tự đáy lòng
sinh ra.

Một giọng nói vang lên trong lòng Trường Canh: “Y không yên tâm gì về
ta? Sợ ta giở trò gì, hay sợ ta liên thủ trú quân Giang Bắc của Chung lão
bức ai thoái vị?”

Thấy y bỗng nhiên dừng bước, Cố Quân mù tịt quay đầu lại: “Sao vậy?”

Trường Canh thản nhiên chạm tầm mắt đối phương, lập tức hít sâu, đưa tay
day ấn đường, nghĩ: “Mình nghĩ đi đâu vậy, điên rồi à?”

Cố Quân từng là niềm an ủi của y… Hiện giờ nghĩ đến, niềm an ủi này đã
dừng ở khoảnh khắc tình cảm tràn lan ra, bắt đầu từ khoảnh khắc Cố Quân
quay đầu lại nhìn thẳng vào y, liền không còn nữa.

Vô tình có thể là an ủi, hữu tình lại là ma chướng.

Có tình, có dục, có sắc hương thanh vị, có tham cầu ngày qua ngày, có sợ
hãi âu lo, có đố hận ly sầu, có lo được lo mất…

Thất tình và thần hồn cùng điên đảo, lục căn bị hồng trần che phủ.

Trường Canh đuổi theo, hơi hoảng loạn nắm lấy tay Cố Quân, giống như
chỉ có nắm trong tay, lòng mới có thể nằm vững một chỗ. Cố Quân nhướng
mày, không để ý, đứng tại chỗ xòe bàn tay ra để Trường Canh nhét tay vào.

Ngày mùa hè nắng chói chang, mà tay tướng quân cũng chẳng ấm áp đi
đâu, chỉ có một chút hơi nóng chỗ lòng bàn tay, cho Trường Canh hết.

Chính lúc này, Vương bá rảo bước tới, vừa vặn trông thấy hai người lôi lôi
kéo kéo trong đình viện, lập tức biểu cảm cổ quái cúi đầu, mắt không thấy
lòng không phiền, bẩm báo: “Hầu gia, Thái tử điện hạ tới.”

“Hả?” Cố Quân giật mình, “Mau mời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.