SÁT PHÁ LANG - Trang 814

không nhúc nhích cũng luôn đằng đằng sát khí, đừng để họ làm lão bách
tính sợ.”

Từ Lệnh vội nói: “Vâng, hạ quan tuân mệnh.”

Nói đoạn hắn trộm nhìn Trường Canh một cái, Nhạn vương đã bị mưa dầm
ướt đẫm, một lọn tóc rơi xuống thái dương, ướt sũng nhỏ nước. Rõ ràng là
y bước nông bước sâu đi trong bùn lầy đất hoang không một bóng người,
mà thần sắc tựa hồ vẫn là vẻ chẳng để tâm bất biến, trên người đeo cây
cung vừa kéo liền long trời lở đất kia.

Trường Canh vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Từ Lệnh,
liền ôn hòa hỏi: “Từ đại nhân muốn nói gì với ta?”

Từ Lệnh sắc mặt thay đổi mấy lần, rốt cuộc vẫn nuốt lại lời nói ùa lên môi,
chỉ khách khí lắc đầu.

Đoàn người đi vào thôn nhỏ, thấy tĩnh mịch vắng tanh như thôn ma, trừ
tiếng mưa gió và tiếng bước chân họ ra thì chẳng còn động tĩnh gì khác,
từng cánh cửa sài rách nát nửa mở nửa đóng, cỏ dại trong viện mọc cao hơn
nửa bức tường, đập vào mắt toàn là ngói vỡ cột gãy, có nhà ngoài cửa còn
treo cái yếm màu xanh lá cây của em bé, bùn nhỏ tong tong, đã thành một
mảnh vải rách.

Trong thôn rộng rãi nhất là từ đường, đại viện từ rất xa đã có thể trông thấy,
cho người ngoài dừng chân được.

Cát Thần lấy một cây gậy cỡ bằng tiểu hỏa chiết cất trong lòng, mở nắp
che, bên trong liền hắt ra ánh sáng nhàn nhạt, ngói trên đỉnh từ đường đã
sứt mẻ, ngoài trời đổ mưa to, trong này mưa nhỏ rơi, bàn ghế lớp đổ lớp
hỏng, chỉ có góc nhà có vài mảnh vải rách, in ấn hoa màu trắng của vùng
Giang Nam, mang máng còn đọng lại sự phồn hoa của tam thu quế tử.

Từ Lệnh ngắm nghía từ đường trong ngoài một phen, hỏi: “Hình như
không có người, Cố soái, dân địa phương chưa chạy hết chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.