SÁT PHÁ LANG - Trang 815

Cố Quân cũng hơi nhíu mày, kêu mấy thân vệ đi tìm kiếm bốn phía, cúi
người nhặt mảnh vải in hoa ở góc tường.

“Lần trước khi ta đến Giang Nam, đang là xuân về hoa nở.” Cố Quân nói,
“Rực rỡ gấm hoa, gió mát hất tới, ngay cả tạo phản cũng thong thả, chuẩn
bị ít thương thuyền chứa đầy hương nén lén vận chuyển tử lưu kim…”

Y còn chưa dứt lời thì một thân binh đã rảo bước xông tới: “Đại soái, ngài
mau nhìn xem, phía sau từ đường… ở hậu viện có…”

Cố Quân nhướng mày: “Có cái gì?”

Thân binh nọ vẻ mặt úp mở, tránh ánh mắt Cố Quân, khó khăn nói: “…
Người trong thôn.”

Tiểu thôn Giang Nam uốn lượn quanh co, trong thôn có một dòng sông
nhỏ, nhà dân hai bên dựng theo dòng nước, róc rách không phân nam bắc
đông tây, mà giờ đều đổ nát cả, bốn tảng thạch bài “trung hiếu tiết nghĩa” ở
cửa từ đường đã vỡ một nửa, đá vụn lăn đầy vào cỏ dại, Từ Lệnh không
biết đá phải thứ gì, cúi đầu nhìn, suýt nữa nhảy dựng lên – lại là một bộ hài
cốt.

Từ Lệnh: “Đây… đây…”

Trong khi nói chuyện, Nhạn vương đã dẫn đầu vào hậu viện từ đường – chỉ
thấy bài vị tổ tông ngổn ngang khắp nơi, di tích thần phật sập bị bụi phủ,
mà trên phiến đá đen sì, vô số thi hài đầu mình hai ngả xếp chỉnh tề, nam
nữ già trẻ chẳng khác gì nhau, trên hốc mắt sâu hoắm của bộ xương đã bám
đầy mạng nhện.

Từ Lệnh rùng mình, vô thức vịn khung cửa.

“Nơi này bốn bề thoáng đãng,” Trường Canh trầm mặc rất lâu, mới thấp
giọng nói, “Nam bắc có ngoại hải và vận hà, đông tây quan đạo có thể đi
khắp nơi, ngày xưa người qua kẻ lại không dứt. Nơi đây lại lắm bình
nguyên, dị tộc chiếm đóng thời gian dài, nhất định khó có thể tiếp tục,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.