SÁT PHÁ LANG - Trang 817

Không biết qua bao lâu, Trường Canh mới đẩy nhẹ Cố Quân: “Đừng nhìn
nữa, Tử Hi, đêm dài lắm mộng, chúng ta rời khỏi đây trước, hội hợp với
Chung lão quan trọng hơn.”

Cố Quân siết chặt tay, nghe tiếng thẳng lưng dậy, không biết thế nào mà
trước mắt lại tối sầm, lảo đảo nửa bước mới đứng vững, Trường Canh
hoảng sợ đỡ tay y: “Sao vậy?”

Ngực Cố Quân khó chịu một trận, cảm giác thể hư bất lực nhiều năm chưa
từng cảm thụ tự nhiên trỗi lên, nhất thời hoang mang sinh ra cảm giác yếu
ớt không cách nào tả nổi – từ sau khi bị thương ở vùng Tây Quan, vô luận y
kiêng rượu hay giảm thuốc, đều không cách nào ngăn cản thân thể này
ngày càng kém đi, giống như toàn bộ nợ nần ngày trước đang kéo nhau tìm
đến.

Hiện giờ đối mặt với lời chất vấn của một hài cốt, y chẳng nói được gì,
trong lòng thậm chí sinh ra một chút yếu đuối thấp thỏm – Cố Quân nghĩ:
“Khi nào thì ta có thể giành lại Giang Nam? Ta còn… tới kịp không?”

Song nghi ngờ và ưu tư chất chứa trong lòng Cố Quân chỉ sinh ra một chớp
mắt, thoáng cái đã bị y dằn xuống – chí ít nhìn từ bên ngoài, y đã khôi phục
như thường.

“Không sao,” Cố Quân nghiêng đầu nhìn Trường Canh một cái, rút tay ra,
điềm nhiên nói với Từ Lệnh: “Từ đại nhân, hỏi con khỉ lông trắng đó xem
hang ổ chúng ở đâu, có bao nhiêu người, bao nhiêu giáp, cương giáp giấu ở
nơi nào? Hỏi một lần không nói thì cắt một ngón tay hắn, nướng chín cho
hắn một bữa ăn ngon.”

Nghe đồn rất nhiều binh lính Tây Dương là dùng tiền mua, không có tiết
tháo không sợ chết gì đó, hàng loạt thủ đoạn vừa lừa vừa dọa của Cố Quân
còn chưa kịp dùng, thân vệ mới giơ cát phong nhận thì hắn đã khai hết.

Quả như Trường Canh nói, hàng dải bình nguyên ở bờ sông bị họ dọn dẹp
thành khu không người, mỗi khu vực chỉ để lại một trạm gác bảo vệ, một
trạm gác chỉ có hơn chục người, phần lớn là kỵ binh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.