SÁT PHÁ LANG - Trang 816

người của chúng ta cũng rất dễ dàng trà trộn vào, ta nghĩ họ… chỉ đành dọn
dẹp triệt để một phen.”

Từ Lệnh nghệt mặt hỏi: “Thế nào là triệt để?”

“Phái trọng giáp tàn sát cả thôn,” Trường Canh thấp giọng nói, “Vạch một
vòng tròn, đuổi những người trong vòng lại một chỗ, dọn dẹp sạch sẽ,
không cho người sống tiến vào nữa, sau đó chỉ cần phái người phong tỏa
mấy quan đạo lớn, thì sẽ không xuất hiện chuyện mấy ngàn Huyền Thiết
doanh giả danh thương nhân lẩn vào Tây Nam như năm đó – giờ thì ta đã
hiểu vì sao lính tuần phòng ban nãy chỉ có vài mống.”

“… Bởi vì nơi đây căn bản là khu không người.” Trường Canh đang nói
chợt đạp bụng tù binh Tây Dương một phát, tù binh nọ suýt nữa bị cú đá
chứa cơn giận này đá lòi ruột, kêu cũng không được, đành phải nằm dưới
đất rên hừ hừ như giết heo.

Cố Quân lấy vật chiếu sáng trong tay Cát Thần, rọi sáng một khúc gỗ ngâm
mục, trên có một hàng chữ khắc bằng móng tay-

Một thân binh hỏi: “Đại soái, cái gì thế?”

Cố Quân đọc khẽ: “… Di dân lệ tận Hồ trần lý(1) … chữ lý chỉ có một
nửa.”

Dưới cây cột gỗ to ấy có một hài cốt đã nát, bạch cốt lốm đốm, rất đáng sợ,
chỉ có một ngón trỏ bị côn trùng gặm sạch còn đang chỉ vào dòng chữ kia
không chịu từ bỏ.

Phảng phất vẫn chất vấn trong im lặng: “Vùng cá gạo ma trơi lập lòe,
vương sư tướng quân thiết kỵ ở đâu?”

Dầm mưa cả đêm, tận đến lúc này, hơi lạnh rốt cuộc mới thấm từ xương cốt
ra.

Mà bốn chữ “Giang Nam thất thủ” này cũng viết ra mạnh mẽ cứng cáp
chưa từng thấy, trong từ đường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.