SÁT PHÁ LANG - Trang 835

Trường Canh thở nặng nề đến đáng sợ, dù chết cũng muốn bám chặt y
không buông, bị bắt lại cũng không chịu buông tay, vẫn ngang bướng lôi
tay ra với người ta, cổ tay vặn đến mức độ nhất định, “Rắc” một tiếng, sự
cố chấp thà tự hại mình cũng không chịu lui đi thực sự khiến người ta kinh
hồn bạt vía.

Cố Quân dĩ nhiên không thể bẻ gãy cổ tay y, song vừa hơi buông lỏng thì
Trường Canh liền nhào lên, tựa hồ muốn nhốt người ta ở trên giường, từ
bên trên chằm chằm nhìn xuống Cố Quân, ánh mắt như sói đói vậy.

Vừa tham lam, vừa sợ hãi.

Như là muốn bất chấp tất cả, lại như là tùy thời căng thẳng đề phòng cái gì.

Tầm mắt vốn mờ của Cố Quân dần dần có tiêu cự, bốn bề đã có thể thấy rõ,
mới biết mình bất tri bất giác đã ngủ cả ngày, rạng sáng đi nghỉ ngơi, lúc
này đã hơi quá hoàng hôn, chiều hôm xâm xẩm.

Y ở nơi ánh sáng ảm đạm nhìn đôi mắt Trường Canh, chưa phát hiện huyết
quang và trùng đồng không may mắn, liền biết Trường Canh lúc này tỉnh
táo, chỉ đơn thuần là gây chuyện thôi.

Giằng co không biết bao lâu, vẻ hung ác trong mắt Trường Canh rốt cuộc
lắng lại như thủy triều rút đi, mà vẻ cầu xin không cách nào tả được lại từ
từ gạt bọt nước lộ ra: “Tử Hi, ta…”

Cố Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi cái gì?”

Trường Canh trước ánh mắt y không tự chủ được hơi co rúm lại, từ từ
buông y ra, cả người cứng còng như rối gỗ, khẽ nhắm mắt lại, suy sụp ngồi
bên cạnh.

Y thật sự quá nhạy cảm với Cố Quân, nhạy cảm đến mức Cố Quân chẳng
cần nói gì, chỉ một ánh mắt là có thể khiến ruột gan y đứt từng khúc.

Sự trầm mặc lan ra doanh trướng nho nhỏ, rất lâu, Trường Canh mới thấp
giọng nói trong sự tĩnh mịch châm rơi cũng nghe rõ: “Lần này Nam hạ, ta
muốn ép Lý Phong đứng ở bên ta, muốn thử xem môn phiệt thế gia trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.