SÁT PHÁ LANG - Trang 838

Cố Quân đẩy y ra, Trường Canh hoảng sợ, cuống quýt giơ tay muốn túm
lấy: “Tử Hi đừng đi!”

Cố Quân thuận thế kéo tay y tới, bắt y xòe tay ra, lập tức không biết rút từ
đâu ra một cây gì đó, giơ tay gõ “Chát” một phát, Trường Canh run mạnh
một cái – Nhạn vương đời này chưa từng bị tiên sinh khẻ tay giật mình
ngây ra, nhất thời cả giãy giụa cũng quên luôn.

Cố Quân cầm đánh y chính là cây sáo bạch ngọc kia: “Ngươi tự coi mình là
heo chó, thì ai sẽ coi ngươi là người? Tự ngươi không biết quý trọng mình,
còn khóc lóc lăn lộn đòi ai thương ngươi? Ngươi có hạ tiện không? Hạ tiện
không? Hạ tiện không?”

Miệng mắng, mắng một câu đánh một phát, liên tiếp khẻ tay Trường Canh
ba phát liền, chuyên môn đánh đúng một chỗ, đánh xong dấu đỏ chỉ có một
tuyệt không lan rộng ra.

Đánh xong, Cố Quân dùng cây sáo bạch ngọc xoay cằm y: “Người khác đối
đãi ngươi thế nào, có liên quan gì với ngươi? Người khác kính ngươi sợ
ngươi, ngươi liền thiên hạ vô địch, người khác vứt ngươi như giày cũ, con
mẹ nó ngươi liền thực sự là bùn loãng sao? Chỉ một man nữ chết từ đời tám
hoánh, chỉ một chút vu độc bàng môn loạn tâm tính thì có thể thế nào?
Nhìn ta nói chuyện!”

Trường Canh: “…”

“Nghe người ta khen Nhạn vương điện hạ học phú ngũ xa, mà lại không
biết ‘tự trọng’ là gì, trong ngũ xa của ngươi chứa cái gì thế hả? Giấy chùi
đít à?” Cố Quân vừa nói vừa ném sáo đi, thở dài, “Ngươi đợi cả ngày, chỉ
để bị ăn đòn, bây giờ được toại nguyện rồi, cút đi!”

Trường Canh sững sờ ngồi trên sập, nắm lòng bàn tay sưng đỏ, trong đau
rát hơi hồi vị một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Quân với vẻ khó tin.

Cố Quân đưa lưng về phía y rót cho mình một chén trà nguội, rì rì uống hết,
cơn giận bớt đi, mới hỏi: “Lưu dân Lưỡng Giang đến khi nào có thể an

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.