SÁT PHÁ LANG - Trang 857

Trường Canh: “Nếu thật sự là không một đường sống, Tôn huynh cần gì
phải ở đây ôm cây đợi thỏ chờ chúng ta?”

Tôn lão bản: “Ta cung kính chờ ở đây, chỉ để xem thử khâm sai trong triều
có quản việc hay không, nếu quý sứ chẳng qua là hạng rắn chuột một ổ, ăn
trên ngồi trốc, dù là lửa đạn Bắc đại doanh, chúng ta cũng có thể đánh cược
tính mạng chiến một trận! Không biết khâm sai đại nhân có dám đến hay
không – Ta không thể dẫn sói vào nhà cho bang, ngươi muốn tra, thì tự
mình dẫn tiểu bạch kiểm này đi theo ta, để đám chó săn công khai và bí mật
đi theo ngươi ở lại đây hết.”

Từ Lệnh: “Vương gia không được!”

Trường Canh cười nói: “Cầu còn không được, xin nhờ.”

Tôn lão bản chắp tay: “Mời.”

Nói xong hắn dẫn đầu đi ra ngoài, được vài bước bỗng vô tình ngoảnh lại
nhìn tấm hoành Nhạn vương điện hạ khắc cho tiểu tửu quán bán bánh bao
nhân thịt người này, thần sắc lão thổ phỉ rốt cuộc hơi thay đổi, chỉ thấy trên
đó không hề màu mè khắc bốn chữ – “công nghĩa thiên thu”.

Nếu lúc này có ai nhìn thấy Nhạn vương ở phủ Tổng đốc Lưỡng Giang,
nhất định phải giật nảy mình.

Chỉ thấy vị “Nhạn vương gia” trước mặt người ta đầy phong độ này đóng
cửa phòng mình lại, thoáng cái đã biến thành một kẻ ngốc õng ẹo làm đỏm.

Dương tổng đốc tương đối tận tâm với họ, trong phòng ung dung hoa quý,
chỉ vật dụng kim loại đốt tử lưu kim đã mấy món, trong nội thất có một tấm
gương Tây Dương lớn cao bằng một người, người đứng trước gương có thể
nói là hiện rõ đến từng chân tơ. “Nhạn vương” vừa nãy ở bên ngoài còn
đứng thẳng như thanh tùng lách người lượn vào, đôi chân uốn thành một
cũng không đủ cho hắn phát huy, đi tới trước gương Tây Dương ngắm
nghía trái phải, điệu đà cả một nén nhang, ôm mặt soi thế nào cũng chưa
đủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.