SÁT PHÁ LANG - Trang 910

thiên tuyết địa được Cố Quân bọc vào áo choàng bế về quan, nhất thời hơi
mất khái niệm về thời gian, thì thào hỏi: “… Còn rượu không?”

Từ Lệnh lúc này mới hăm hở chạy tới muốn hỗ trợ: “Đại soái, để ta
giúp…”

… Bị Liễu Nhiên đại sư bất hạnh nghe thấy toàn bộ câu chuyện kéo lại.

Người ở bên ngoài hồng trần như đại sư mà nhất thời cũng không nhịn
được giật mình.

Cố Quân không lên tiếng, vững vàng bế Trường Canh lên xe, cau mày phân
phó: “Mời quân y đến.”

Nói xong, y lấy ra một cái ấm – thời điểm hành quân gấp hoặc viễn chinh,
trong cái ấm các tướng sĩ mang theo không phải nước nguyên chất, mà bỏ
thêm ít muối, cách này sớm nhất là học từ thương nhân đi trong sa mạc.

Cố Quân để Trường Canh gối lên người mình, nói dối không chớp mắt:
“Rượu đến rồi, há miệng.”

Trường Canh chỉ hơi mơ màng, vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, nếu người tới
không phải là Cố Quân, chưa biết chừng y còn có thể giết thêm một đội
phản quân cùng hung cực ác, phối hợp uống vài ngụm, y cười khẽ: “Lừa
ta.”

Cố Quân không chỉ lừa y, còn muốn treo y lên đập cho một trận, để y biết
đạo lý “người ngàn vàng không được ngồi dưới mái hiên” , nhưng vừa thấy
người thật đã đau lòng đến tê tái, nào còn nổi giận được?

Nhạn vương ở bên ngoài vô luận sông cuộn biển gầm thế nào, đều chưa
từng bị thương nặng như vậy ngay trong tầm mắt y, Cố Quân mặt không
biểu cảm ngồi đờ ra đó chốc lát, cẩn thận vén vạt áo trước ngực y xem qua,
mùi máu nồng nặc đáng sợ lập tức hất vào mũi, ngực Cố Quân phập phồng
mạnh, bình sinh lần đầu tiên biết cảm giác tay run rẩy là gì.

Trường Canh dường như có thể nhận thấy cảm xúc của y thay đổi, nhất thời
nếm được vị ngọt của việc làm nũng, không chịu thôi, ở bên tai Cố Quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.