SÁT PHÁ LANG - Trang 94

Dừng một chút, Thẩm Dịch lại nói: “Ngoại hình điện hạ như đúc cùng một
khuôn với quý phi, tính tình lại đều giống Hoàng thượng, huyết mạch thân
tình là không lừa được ai. Về phần Tú cô nương bẻ gãy ngón chân điện hạ,
ta nghĩ chung quy là có ẩn tình khác, hoặc là điện hạ lúc ấy còn nhỏ, ký ức
có lầm lẫn, cũng đều có khả năng.”

Thẩm tiên sinh nói chuyện rất có lý, tài ăn nói trác tuyệt, nếu không phải
Trường Canh biết rõ trên người mình còn có một loại kịch độc chậm rãi
khiến người ta điên cuồng, chắc cũng lung lay vì câu chuyện được vẽ ra.

Y rốt cuộc không cách nào hoàn toàn tin tưởng chân tướng từ miệng người
khác, trong lòng chứa một đấu suy đoán, một thạch hoài nghi, không nhịn
được bóp vụn mỗi một câu của người ta ra để xem xét, hơi nghĩ sâu một
chút, là cảm thấy nghi ngờ chất chứa.

Trường Canh bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Sau một nén nhang, Thẩm Dịch với khuôn mặt cười đến đơ ra, bị Trường
Canh khách khí tiễn đi.

Trường Canh tiễn Thẩm Dịch đến cửa: “Trước kia ta kiến thức nông cạn,
cho rằng Cố hầu gia thân thể không khỏe, thường xuyên dông dài, vạn
mong Hầu gia thứ lỗi.”

Thẩm Dịch hạ mắt, chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu khi Trường
Canh cự tuyệt nhìn thẳng mình, đành phải thở dài, tâm sự nặng nề mà rời
khỏi tiểu viện bọn Trường Canh ở. Ra cửa rẽ vào đường mòn, nhác thấy Cố
Quân nghe đâu “quân vụ bận rộn” ngay trong vườn hoa nhỏ ở ngoài viện.

Trong viện nhà Quách đại nhân trồng rất nhiều bạc hà, Cố Quân lẻ loi ngồi
trong tiểu đình, vô công rồi nghề bứt lá bạc hà ngậm trong miệng, ngậm
một hồi liền nhai nuốt luôn.

Không biết y ngồi một mình ở đây bao lâu rồi, một gốc bạc hà sắp sửa bị y
nhổ trụi, hệt như một bụi cây bị sơn dương giày xéo vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.