SÁT PHÁ LANG - Trang 96

học được cách chung sống hòa bình với nhân gian mơ hồ này, nhưng hiện
tại xem ra khả năng là vẫn chưa được.

Kẻ học được cách chung sống hòa bình chỉ là “Thẩm Thập Lục” , không
phải Cố Quân.

Kỳ thực Cố Quân người này thường nhật tỏ ra bình tĩnh và tính trước trong
lòng, thật ra có đến tám chín phần mười là làm bộ, nhưng y làm bộ quá
thật, thành thử chẳng ai nhận ra sơ hở cả.

Đồng thời, bệnh điếc và mù của y tuy đều là thật, lại đều giống làm bộ.

Xét từ phương diện này, có thể nói là Cố đại soái đã tự mình giải thích cho
câu “giả tác thực thời chân diệc giả” , Thẩm Dịch cũng không biết là trong
lòng y thật sự thiếu bộ phận nào, hay chỉ cố ý làm vậy thôi.

A đúng rồi, chân tâm của y kỳ thực cũng là thật, nhưng hình như cũng
chẳng mấy ai tin.

Gần tối, màn đêm vừa buông, sao Hôm chưa ló dạng, việc đầu tiên Cố
Quân làm sau khi về phòng chính là thắp sáng tất cả đèn đóm.

Sau đó y tháo kính lưu ly, ra sức dụi mắt, nói với Thẩm Dịch: “Lấy thuốc
cho ta.”

Thẩm Dịch là một kẻ lắm điều nho nhã, lải nhải là nghề tay trái ngoài đánh
trận, quen thuộc tiếp lời: “Đại soái, dược có ba phần độc, chưa đến thời
điểm lửa sém lông mày, ta thấy ngươi nên cố gắng uống ít thôi…”

Cố Quân mặt không biểu cảm đứng ở dưới đèn, ánh mắt hơi mù mờ, không
phản ứng.

Thẩm Dịch liền ngậm miệng – y đã nhớ ra, ở khoảng cách này, Cố Quân
không nghe thấy y nói gì.

Bệnh điếc của Cố Quân là một tuyệt chiêu khắc chế kẻ lắm điều, một kích
tất sát, những năm qua chưa bao giờ thất thủ, Thẩm Dịch đành phải im lặng
xuống bếp sắc thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.