SÁT PHÁ LANG - Trang 97

Kính lưu ly là một thứ rất dở, kẹp trên mũi, xung quanh hơi có biến hóa
nóng lạnh là đều bám sương trắng che tầm nhìn, lại còn rất dễ vỡ, một khi
vỡ cũng rất dễ làm mắt bị thương, hết sức bất tiện cho việc hành động của
võ tướng, nhưng nếu chỉ là ở trong nhà mình, lúc cần gấp đeo một chút
cũng không hề gì.

Sau khi Thẩm Dịch đi ra cửa, Cố Quân đã một lần nữa đặt kính lưu ly lên
mũi, tự mình mài mực, cầm bút bắt đầu viết tấu.

Quách thái thú tuy chỉ là tiểu quan biên giới, nhưng cuộc sống không hề
thanh bần, đèn trên bàn không phải loại bình thường, mà là một ngọn đèn
măng-sông có thể chỉnh sáng tối, dựa trên viền hoa quá phức tạp, thì có khả
năng còn là mua từ người di. (Di trong man di)

Cạnh đèn măng-sông có một cái đồng hồ Tây Dương nhái như thật, chỉ là
nhìn kỹ thì thấy bên trên đánh các dấu be bé gồm thiên can địa chi và mười
hai canh giờ, trên góc phải còn có cửa sổ nhỏ cho thấy hai mươi bốn tiết
thay đổi, có vẻ dở ngô dở khoai, phần dưới cái đồng hồ trong suốt, bánh
răng lớn bé đều đều đẩy đi, Cố Quân ghét thứ này, bởi bánh răng quay rất
ồn ào, định bụng hôm khác kêu người lấy ra.

Nhưng trước mắt thì không hề gì, vì dù sao y cũng chẳng nghe thấy.

Chờ Thẩm Dịch bưng một bát thuốc quay lại, thì Cố Quân vừa vặn viết
xong gác bút.

Cố Quân: “Xem thử giúp ta xem có chỗ nào chưa ổn hay không.”

Đèn măng-sông sáng chói mắt, trên chụp đèn còn có một loạt nữ nhân Tây
di lộ ngực, họ õng ẹo uốn éo, lộ rõ đến từng chân tơ, Thẩm Dịch dùng tay
che ánh sáng một chút, làu bàu: “Thật khiếm nhã!”

Sau đó y nhanh chóng xem lướt một lần tấu chương của Cố Quân, than
ngắn thở dài: “Có chỗ chưa ổn hay không? Đại soái à, thứ cho Thẩm mỗ tài
hèn học ít, ta chẳng thấy có chỗ nào ổn cả.”

Cố Quân: “Hả? Cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.